Kết Hôn Âm Dương

Chương 180: Khóa Lỗ Ban

Chương 180: Khóa Lỗ Ban

“Anh đang nói đến Viên Phi Phi?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng.”
Nói hắn ta là tâm thần phân liệt, nhưng bây giờ hắn ta lại diễn đạt rất rõ ràng ý của hắn ta.
Nhưng tôi không hiểu, Mạnh Trần này rốt cuộc là bị làm sao? Tiểu Phấn rõ ràng là bị hắn ta giam giữ, giờ lại yêu cầu tôi đem cô ta đến trước mặt?
Hắn ta muốn đi gặp thì có thể tự mình đi mà?
Hắn ta muốn tha cho Tiểu Phấn thì có thể tự mở cửa cho cô ta mà?
Hay là?
Chứng bệnh này càng ngày càng nghiêm trọng, nói không chừng người giam giữ là Mạnh Trần, mà người đang muốn thả cô ta đi là cái người yêu cô ta say đắm - Lâm Nhuận Dư kia?
Tôi lo lắng chứng bệnh này sẽ thay đổi con người hắn ta sau một giây nữa, tôi ngay lập tức giấu chiếc chìa khóa đi, nói: “Được, tôi bây giờ đi đến đó thả cô ấy ra. Ngoài việc này, tôi cần chú ý gì không?”
Người trước mặt nhếch mép, mà lúc này tôi lại cảm thấy hắn ta chính là Mạnh Trần: “Không.”
Thế là tôi chẳng thèm nói nhiều, quay người bước đi.
Khi tôi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Chu Uyển Kỳ đang ở phòng đợi bên ngoài, lúc này tôi mới nhớ đến chuyện của Ái Linh và La Chương.
Nhưng bây giờ, tôi không còn thời gian để quan tâm đến chuyện của họ nữa.
Khi tôi ra ngoài, vội vội vàng vàng gửi cho La Chương đoạn ghi âm chưa kịp xử lý, mà không gửi tin nhắn gì khác cho anh ta, tôi nghĩ thế cũng đủ rồi nhỉ? Như vậy thì La Chương tạm thời cũng biết Ái Linh đang an toàn, nhưng anh ta lại không biết cô ta đang ở đâu, như vậy sẽ không bị nguy hiểm!
Cho dù thế nào, đợi tôi quay trở lại hẵng hay!
*
Tôi đội một chiếc mũ trùm đầu, cẩn thận tránh xa camera giám sát trong thành phố, khi chiều đến, tôi bắt đầu đi bộ về phía nghĩa địa.
Tôi dựa vào ký ức của mình, tìm đến nghĩa địa đó.
“Viên Phi Phi chi mộ.”
Tôi thật ngốc.
Tháng nào tôi cũng nhận một tin nhắn chuyển tiền của ngân hàng, bên trên có tên “Viên Phi Phi”, lúc nhìn thấy cái tên đó ở trên mộ, tôi sao có thể không nghĩ ra đó là tên của cô ta? Khi nghe giọng nói đó, cũng không nghĩ người bên trong là ai?
Nếu lúc đó tôi biết người bên trong là bạn tôi Tiểu Phấn, tôi dù sao đi chăng nữa cũng sẽ không chịu chết mà nằm dưới mộ, cũng sẽ cố gắng mà bò ra!
“Tiểu Phấn, tôi đến rồi.” Tôi nhìn thấy cái tên quen thuộc, khe khẽ gọi, còn đặt tay lên mộ.
Khi tôi đang chuẩn bị thả thần thức của mình vào bên trong mộ, bên tai tôi lại nghe thấy tiếng sáo quen thuộc!
Chính là tiếng sáo chiêu hồn ở nghĩa địa này một tháng trước!
Sao nó lại tiếp tục xuất hiện?
Người thổi sáo không phải Mạnh Trần?
Mạnh Trần đúng là kẻ điên khùng, rốt cuộc là muốn thả Tiểu Phấn hay không đây?
Bây giờ, trước mặt tôi còn hai con đường.
Một là theo kế hoạch cũ mà làm, thả thần thức của mình vào trong mộ, dùng chìa khóa của Mạnh Trần để mở, giải thoát cho Tiểu Phấn, nhưng nếu tôi làm thế, thì một lần nữa tôi sẽ lại bị lũ người đang yên nghỉ kia thức tỉnh và đem tôi vứt xuống mồ!
Hai là tự cứu lấy mình, mà bỏ qua cơ hội giải thoát cho Tiểu Phấn.
Không!
Tôi đến nơi này chính là muốn cứu Tiểu Phấn!
Nếu như tôi bỏ cuộc thì việc tôi đến đây có còn ý nghĩa nào đâu!
Tôi cắn răng, quyết định mạo hiểm, tôi thả thần thức của mình vào trong mộ!
Rất nhanh.
Tôi đã lại nhìn thấy ngôi nhà bằng giấy lúc trước, tường trắng, cửa đen, trên cửa có một chiếc khóa bằng vàng cổ, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, mau chóng xông lên, mở cửa...
Nhưng khi nhìn thấy lỗ khóa, tôi suýt ngất.
Là cái lỗ quá kiểu quái gì đây?
Đây là lần đầu tiên trong đời từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, tôi mặt đối mặt với trí tuệ của các tổ tiên, trước kia tôi cứ nghĩ ổ khóa ngày xưa thì sẽ đơn giản, chỉ là một cái lỗ, tra chìa vào ổ và mở, nhưng lại không đơn giản như vậy, chìa khóa thì có một mà lỗ khóa thì quá trời những lỗ ngang dọc, chẳng đơn giản chút nào.
Tôi cắm chìa khóa vào, phát hiện không thể mở ra được.
Tôi thử đi thử lại, phát hiện chìa khóa có thể chuyển động giữa cái lỗ phức tạp, nhưng lại phát hiện nó có thể chuyển động ra nhiều hình dạng khác nhau, căn bản là không thể mở. Nhưng nó lại biến hóa thành nghìn vạn hình khác nhau, với một người thời hiện đại như tôi thì thật sự không thể giải nổi cái khó mà tổ tiên xưa kia tạo nên!
Bất lực, tôi đành phải vừa gõ vừa gọi: “Viên Phi Phi! Cô ở trong đó không? Tôi là La Hy! Cô còn nhớ tôi không?”
Tôi sợ cô ta cũng quên mất bản thân, cho nên tôi không gọi cái biệt danh tôi hay gọi cô ta trước đây, mà gọi thẳng tên cô ta: “Tôi tìm được chìa khóa! Nhưng ổ khóa này mở thế nào? Cô có biết không?”
Đằng sau cửa vang lên giọng nói quen thuộc: “La Hy? Thật là cô?”
“Đừng tốn thời gian, mau nói cho tôi, cửa này mở như thế nào?”
“Tôi cũng không biết!”
“...”
Cũng đúng, chúng ta đều là người của thế kỷ hai mươi mốt thì làm sao có thể hiểu trí tuệ của người xưa?
Làm thế nào bây giờ?
Tôi hít thở sâu, bình tĩnh lại...
Đúng rồi, vấn đề gì khó Baidu *!
* Một trang tìm kiếm gần giống Google.
Tôi lôi điện thoại của Tiểu Phấn ra, nhanh chóng tìm thông tin mở loại khóa này, kết quả phát hiện, đến tận bây giờ người ta vẫn chưa tìm ra lời giải cho loại khóa này!
Mà người phát minh ra loại khóa này, là Lỗ Ban!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất