Chương 182: Tiểu Phấn Dịu Dàng
Tôi méo miệng cười với Tiểu Phấn: “Cô đi đi, tôi không thể giúp được cô, cô cũng đừng bám lấy tôi, nếu không lại bị giam giữ lần nữa!”
“Tại sao cô lại nói thế?” Tiểu Phấn dường như là hiểu ra gì đó: “Hy Hy tại sao cô biết nơi này? Khi cô đến lần đầu tiên đã không nhận ra tôi, cho nên tại sao lại quay về cứu tôi?”
Tôi lúc này cũng nhớ lại, Tiểu Phấn là một tác giả nổi tiếng ngoại trừ giữ được ưu điểm là đơn thuần như một đứa trẻ, còn có một ưu điểm nữa, đó chính là... tính hiếu kỳ!
Trước đây cô ta là vậy, nhiệt thành tìm hiểu những bí mật, bây giờ tôi thấy cái bệnh đó lại tái phát rồi, lúc nào cũng muốn làm rõ rốt cuộc là có vấn đề gì xảy ra thì mới buông tha!
“Hy Hy, cô đã gặp những chuyện gì vậy? Tại sao lại nói vậy? Lâm... có phải Lâm Nhuận Dư đã làm gì cô?” Tiểu Phấn lo lắng bay đến bên tôi, nắm lấy tay tôi, hỏi.
Tôi thở dài, chỉ còn cách kể lại đơn giản mọi chuyện cho Tiểu Phấn nghe một lượt, đại khái kể về đứa con gái đang mất tích và yêu cầu của Lâm Nhuận Dư, chỉ là không kể về sự phức tạp giữa Mạnh Trần và Lâm Nhuận Dư.
Lúc đó tôi dùng ngữ điệu nghiêm trọng nói, vốn là muốn làm cho Tiểu Phấn sợ mà lùi bước, nhưng không ngờ, sau khi Tiểu Phấn nhìn tôi sững sờ, đột nhiên nói: “Vậy cô đưa tôi đến đó đi, vậy chẳng phải là đơn giản hơn nhiều sao?”
Tôi ngạc nhiên tột độ, vội vàng bật dậy nói: “Viên Phi Phi đầu cô có vấn đề à? Cô có biết như vậy là có ý nghĩa gì không? Lâm Nhuận Dư bây giờ không hề giống với Lâm Nhuận Dư lúc cô còn sống, anh ta...”
“Tôi biết chứ!”
“...!” Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiểu Phấn cũng không giống trêu đùa, tôi bị sặc nước bọt: “Anh ta muốn tôi đưa cô đến trước mặt anh ta, kiểu biến thái như anh ta, thì việc giam giữ cô đã chơi chán rồi, đợi cô đến trước mặt anh ta, thì anh ta có thể sẽ càng biến thái hơn mà chà đạp cô!”
Tiểu Phấn cúi đầu cười nhẹ nhàng, giọng nói của cô ta làm tôi càng thêm xót xa: “Chẳng sao cả, nhưng ít ra, anh ta sẽ không còn truy sát con gái cô nữa.”
Tôi nói: “Tôi đã nghĩ kĩ rồi, Mạnh... Lâm Nhuận Dư cũng không biết đứa bé ở đâu, chỉ cần anh ta không tìm thấy đứa bé, anh ta cũng không có cơ hội để làm tổn thương đến nó! Mà đợi đến khi anh ta thật sự tìm thấy đứa bé rồi, thì tôi lại tìm cách để giải quyết. Bây giờ tôi không thể bán đứng cô, để đổi lấy một điều kiện không hề có thật!”
Tiểu Phấn cười nhạt: “Hy Hy, tôi hiểu điều đó, trên đời này không bao giờ có một người mẹ nào mất đi đứa con, mà không cảm thấy lo lắng. Giờ đứa bé đã mất tích, cô nhất định là đang lo lắng muốn tìm thấy nó.”
“Không, tôi chẳng hề thấy lo lắng gì.”
“Nếu không như vậy thì tại sao cô lại khóc?”
Một giọt lệ nóng hổi, từ từ lăn trên má tôi.
Tôi cương quyết lau sạch nó đi: “Tôi không thể tìm nó, cho dù có tìm nó, thì tôi cũng không có khả năng để bảo vệ nó. Thậm chí, nếu không có tôi, nó hoàn toàn có thể tự lo lắng cho bản thân. Một người mẹ vô dụng như tôi, tốt nhất là rời xa xa nó ra, mãi mãi không làm phiền nó!”
Tiểu Phấn nâng tôi dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Đừng làm khó cho mình, cũng không cần phải nghĩ nhiều đến những điều khó khăn và nguy hiểm đó, dù sao thì đó cũng là cốt nhục mà cô mang trong mình suốt mười tháng, nó cần cô, cô cũng cần nó, cô hãy đi tìm kiếm nó đi.”
Tôi nhìn Tiểu Phấn.
Lúc này tôi thấy cô ta rất đẹp và rung động lòng người, đôi mắt cô ta trong sáng, nụ cười ấm áp và thân thiết, thế là tôi không kiềm chế được mình, bước lên phía trước và ôm lấy cô ta.
“Được, tôi đưa cô đi gặp anh ta.” Tôi bị thuyết phục.
Tôi lôi từ trong túi ra một chiếc am thờ cỡ nhỏ chuyên để linh hồn được ký gửi trong đó, bỏ Tiểu Phấn vào trong am.
Khi tôi bỏ Tiểu Phấn vào trong đó, trái tim tôi thắt lại, nước mắt nóng hổi lại tuôn trào, nhưng tôi lại ngẩng đầu lên, kìm nén mọi cảm xúc đau xót và nước mắt vào trong.
Tương lai, chẳng biết có theo những gì mà lòng tôi mong muốn?
Tôi có một dự cảm không lành...