Chương 183: Người Đàn Bà Không Mặt (1)
Mười hai giờ đêm.
Tôi bước vào phòng khám Lâm Thị.
Ban đêm ở phòng khám Lâm Thị không giống với buổi sáng, cụ thể là không giống nhau ở chỗ nào thì tôi cũng không biết chắc, chỉ cảm giác sau khi đêm xuống, phòng khám này trở nên âm u đến sợ, mở cửa bước vào, tôi dường như thấy một không gian khác, ở đây, hoàn toàn không cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian.
Tôi đứng ở cửa gọi Lâm Nhuận Dư và Chu Uyển Kỳ, nhưng cho dù gọi như thế nào thì cũng không thấy ai xuất hiện.
Tôi suy nghĩ cho dù thế nào, Lâm Nhuận Dư cũng yêu Tiểu Phấn sâu đậm, cho nên tôi lôi chiếc am chứa linh hồn của Tiểu Phấn ra, rồi nói vọng vào bên trong: “Lâm Nhuận Dư, người mà anh muốn tôi mang tới, tôi đã dẫn tới rồi đây!”
Nhưng cho dù tôi nói thế nào, cũng không thấy một ai bước ra tiếp đón tôi cả.
Tiểu Phấn không nén được nên hỏi: “Sao không thấy ai ra vậy? Có phải là không có ai ở đó hay không?”
Tôi chán nản nói: “Phòng khám này là nơi làm việc và nơi ở liền làm một, Lâm Nhuận Dư không ở đây, thì có thể đi đâu được chứ?”
“Chu Uyển Kỳ là ai?”
“Trợ lý của Lâm Nhuận Dư.”
“Vậy à...”
Không hiểu vì sao, tôi lại thấy dường như Tiểu Phấn đang thở dài, cảm giác có chút xót xa.
“Chúng ta vào đó thôi.” Đợi mãi không thấy ai ra tiếp, thế là tôi nêu ra ý kiến, Tiểu Phấn đương nhiên là không có ý kiến gì, cô ta cũng chỉ là một linh hồn yếu ớt, giờ đang nằm trong chiếc am trên tay tôi, nên mọi chuyện sẽ do tôi quyết định.
Tôi cất cái am nhỏ đó đi, rồi cẩn thận tiến từng bước vào.
Vẫn là phòng khám tôi đến từ ban sáng.
Khi tôi gần đến nơi, bỗng nghe thấy tiếng lật tìm đồ nhẹ nhàng.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Vừa nãy gọi còn không có ai, thế thì trong phòng khám phải không hề có người chứ, nhưng trong này lại có người đang lật tìm gì đó, chẳng lẽ có trộm? Mà tên trộm này có vấn đề về não rồi nhỉ? Tôi gọi to bên ngoài mấy lần như vậy, hắn chẳng lẽ không nghĩ là có người sẽ đến, rồi mau chóng đi trốn hay sao?
Nhưng bây giờ lại làm tôi khó xử .
Tôi tu luyện để bắt ma quỷ, nếu gặp ma quỷ thì chẳng ngại gì;
Nhưng nếu trước mặt là người, thì tôi lại chỉ là một người đàn bà yếu ớt, nào đánh lại nổi đây?
Thế là tôi nhẹ nhàng mở hé cửa, muốn xem bên trong đó rốt cuộc là người hay ma.
Đó là người đàn bà choàng khăn tóc dài.
Ánh trăng sáng chiếu rọi lên người cô ta, bóng cô ta đổ dài trên nền đất, rõ ràng là người không thể nghi ngờ gì nữa. Vậy thì đúng rồi, khi tôi đến, rõ ràng là cửa được mở ra, nếu là cô hồn dã quỷ, thì chỉ cần xuyên tường là được, lại cần gì phải mở cửa cho mất công?
Người đàn bà đó đang lật tìm giá sách, xem ra không phải là tìm tiền bạc, càng giống như cô ta đang cố tìm thứ gì đó.
“Làm sao bây giờ?” Tiểu Phấn hỏi.
Lúc này tôi không tiện phát ra âm thanh, thế là dùng thần thức của mình nói chuyện với Tiểu Phấn: Tiểu Phấn, giúp tôi một việc.
“Giúp thế nào?”
“Cho tôi mượn sức mạnh của cô.”
“Cô muốn dùng sức của tôi để đuổi kẻ trộm à, nhưng tôi làm gì có sức mạnh nào đâu, tôi không có cách nào làm người ta sợ cả!”
“Đừng thoát ra khỏi người tôi là được.” Tôi đút tay vào túi, sờ vào chiếc am nhỏ đó, cũng lâu lắm rồi chưa làm điều này, mà còn là làm việc đó với người khác, tôi còn tưởng tay tôi sẽ không quen, không ngờ, Tiểu Phấn rất ngoan ngoãn chui vào người tôi, làm tôi cảm giác còn hợp hơn cả lúc Hạ Doanh Doanh chui vào người tôi, tôi cũng không mất công nhiều để Tiểu Phấn nhập vào mình.
Trong đầu tôi nhớ lại giọng điệu của Lâm Nhuận Dư, mở miệng ra thì cố mô phỏng giọng của Lâm Nhuận Dư: “Thứ mà cô muốn tìm, là cái này phải không?”
Tôi giơ tay ra, trong tay chẳng có gì, nhưng cái bóng dưới đất thì lại có một tập tài liệu trên tay.
Tiếng lật tìm đồ đạc trong phòng đột nhiên ngừng lại, một giọng nói căng thẳng hoảng loạn vọng ra: “Bác... bác sĩ Lâm.”
Tôi sợ cô ta nhìn thấy kẽ hở, thế là vội vội vàng thu tay về, trốn bên ngoài cửa tiếp tục nói: “Muộn thế này, cô tới phòng khám của tôi làm gì?”
Tiếng bước chân trong phòng vọng lại, xem ra là cô ta sẽ bước ra ngoài đối mặt và nói chuyện với “Lâm Nhuận Dư”.
Linh lực của Tiểu Phấn so với Hạ Doanh Doanh - con quỷ mang oán niệm và chút điên khùng, thật sự là không bằng, tôi cũng không thể lợi dụng để biến ra dáng vẻ như mong muốn, thế là mau chóng tìm chỗ nấp.
Khi tôi trốn sau tấm rèm cửa thì cửa phòng khám cũng mở ra.
Một bóng người loạng choạng bước ra.
Bước đi của cô ta rất lạ, bởi vì bên trong phòng không đến mức quá tối, tôi cũng có thể nhìn rõ để bước đi, nhưng cô ta lại không thế, mỗi bước đi lại rất nặng nề, không, phải nói là rất cẩn thận, dường như là không nhìn rõ đường, cho nên sợ động vào vật nào đó trên đường đi.
Tôi khẽ để ra một kẽ hở, lúc tôi nhìn rõ dáng vẻ của cô ta, thì tôi lại ngạc nhiên tột độ!
Cô ta không có mặt!
Đó chẳng phải là người đàn bà mặc áo khoác dài ban sáng?
Lúc đó tôi tưởng mình hoa mắt, còn cẩn thận nhìn bóng dưới nền đất để chắc chắn. Đúng, cô ta là người!
Nhưng tại sao lại không có mặt của con người như vậy?
Tại sao một người sống lại có hình dạng của một con ma không mặt?
Tiểu Phấn sợ đến mức hét lên.
Nhưng may mắn, người ta là người, còn Tiểu Phấn là ma, lại còn đang ở trong người tôi, nên cho dù cô ta có hét to cỡ nào, thì người đó cũng chẳng nghe thấy, chứng tỏ, người đàn bà này thật sự là một người bình thường, linh cảm của cô ta cũng không mạnh lắm.
Không có ngũ quan trên mặt, cũng có nghĩa là không có mắt.
Không có mắt vậy cô ta không nhìn thấy gì, hai tay luôn đưa ra phía trước, giống như một người mù tìm đường, tránh bị động vào những vật quanh đường đi.
Nhưng thật là kỳ lạ.
Một người bình thường, tại sao lại không có khuôn mặt?
Lâm Nhuận Dư đã làm gì với cô ta?
Cô ta tìm thứ gì trong phòng khám này, phải chăng liên quan đến khuôn mặt của cô ta?
“Bác sĩ Lâm... anh ở đâu vậy? Anh ra đây, tôi... tôi có lời muốn nói với anh.” Người đàn bà đó run rẩy nói.
Tôi mở miệng, nhưng lần này tôi cố ý phát ra âm thanh bay trong không trung, để làm cho cô ta không xác định ra vị trí của tôi: “Cô đứng nguyên đó rồi nói chuyện với tôi là được.”
Thế là người đàn bà đó quỳ thụp xuống: “Bác sĩ Lâm, tôi cầu xin anh, hãy trả lại tôi khế ước! Tôi không tham lam nữa, tôi không muốn trở nên xinh đẹp, tôi chỉ muốn tìm lại khuôn mặt của mình!”
Khế ước?
Tài liệu trên giá sách đó chính là nơi để khế ước của cô ta và Lâm Nhuận Dư?
Lâm Nhuận Dư đã lấy đi khuôn mặt của cô ta và đã đưa cho cô ta thứ gì?
Tôi tiếp tục nói để moi thêm thông tin: “Tại sao?”
Người đàn bà đó đau khổ nói: “Tôi không tìm được người tiếp theo.”
“Nói dối!”
“Tôi không muốn hại người nữa!” Người đàn bà đó tiếp: “Anh cho tôi khả năng có thể thay đổi mặt với người khác, chỉ cần tìm thấy người mà tôi cho là xinh đẹp hơn tôi, là tôi có thể đến bên họ và thay đổi khuôn mặt được, nhưng anh lại không hề nói với tôi, thuật thay mặt này lại nhanh chóng làm cho bộ mặt đó bị thối rữa! Không chỉ một mình tôi, mà ngay cả cái người bị tôi đổi mặt đó cũng sẽ có kết cục như vậy! Tôi đã thay mặt với biết bao người, vậy là tôi đã hại không biết bao nhiêu người! Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, giờ tôi chỉ cần nhắm mắt lại, là lại thấy họ đang đến tìm tôi đòi mạng, anh có thể hủy khế ước đó không, tôi muốn lấy lại khuôn mặt của tôi, cho dù là xấu đến ma chê quỷ hờn, tôi cũng chẳng quan tâm nữa!”
Lời của cô ta làm tôi vô cùng bàng hoàng!
Tôi luôn cho rằng, với thân phận của Lâm Nhuận Dư, anh ta có xấu xa đến mức nào, cũng sẽ chỉ thu nạp những con quỷ làm việc ác độc, nhưng không ngờ anh ta lại sử dụng sức mạnh của con người đi hại con người!
Rốt cuộc là anh ta muốn gì?
Cho một người bình thường thuật đổi mặt, đối với anh ta, thì có ý nghĩa gì đây?
Tôi nhớ lại những lời quảng cáo mà Chu Uyển Kỳ đã nói với tôi ban sáng, cô ta nói rằng phòng khám của họ từ khi thành lập đến này, chưa hề thất bại ca nào, quan trọng là cho dù là bệnh gì, tới phòng khám Lâm Thị cũng có thể được chữa khỏi...
Nếu nói, những căn bệnh đó mà cũng giống như “bệnh” của người đàn bà này, thì những tội ác mà phòng khám Lâm Thị này gây ra sẽ vượt xa sức tưởng tượng của tôi!