Chương 184: Người Đàn Bà Không Mặt (2)
“Bác sĩ Lâm?” Thấy tôi hồi lâu không trả lời, thế là người đàn bà đó không nhịn được kêu lên.
Tôi bừng tỉnh, nói: “Tôi không thể trả cho cô khế ước đó, nhưng tôi có thể nói cho cô cách, làm sao để trở về hình dạng như xưa.”
Người đàn bà đó vội vàng hỏi: “Làm thế nào?”
Tôi nói: “Mọi việc đều có nguyên nhân, cô bỏ đi khuôn mặt vốn có của mình, mới đổi lại được thuật đổi mặt đó, cho nên, cô chỉ cần tìm lại khuôn mặt trước kia của mình, rồi dùng thuật đó đổi lại, thì thuật đó tự khắc sẽ mất.”
“Vậy anh trả lại khuôn mặt ấy cho tôi!”
“...” Tôi đột nhiên ý thức được mình đã bị lộ, vì thuật đổi mặt là do Lâm Nhuận Dư đổi với người đàn bà này, vậy thì khuôn mặt của cô ta phải nằm trong tay Lâm Nhuận Dư, mà bây giờ tôi đang đóng giả anh ta, mà lại chẳng có thứ ấy để đưa lại cho cô ta?
May thay người đàn bà này không phát hiện ra, mà vội vàng nhổm dậy: “Bác sĩ Lâm, tôi biết quy tắc của anh! Anh muốn có điều kiện tương đương, mới đồng ý giao dịch với tôi! Đã vậy lúc này có cả anh và tôi, tôi đồng ý... lấy mặt của đứa con gái của tôi giao dịch với anh! Có được không?”
Tôi bàng hoàng hết cả người.
Người phụ nữ mang thai chín tháng mười ngày mới đón được một sinh linh bé nhỏ chào đời, theo lý mà nói, tất cả các bà mẹ trên đời đều không ra tay với cốt nhục của mình, lòng dạ người đàn bà này rốt cuộc là làm bằng gì đây? Lại có thể ác độc đến thế, dùng con gái mình để giao dịch?
Hơn nữa, lại còn là đứa trẻ mới sinh?!
“Có được không, bác sĩ Lâm?” Người đàn bà khẩn thiết cầu xin.
Tôi nghiến răng nói: “Không được!”
Người đàn bà đó ngay lập tức nhảy dựng lên: “Tại sao lại không được? Tôi chẳng phải người đầu tiên làm giao dịch với anh đến lần thứ hai, tại sao họ có thể giao dịch với anh lần hai, lần ba, mà tôi thì không? Bác sĩ Lâm, anh hãy nói tôi nghe tại sao tôi thì không được? Anh... Anh không phải là bác sĩ Lâm? Anh là ai? Rốt cuộc là ai?”
Cô ta lò dò đi về phía tôi, mà hướng đi lại chuẩn xác.
Chuyện gì vậy?
Tôi đã cẩn thận giấu đi vị trí mình đang đứng mà? Tại sao cô ta có thể phát hiện ra?
Chẳng lẽ...?
Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện ánh sáng của chiếc am đã nhạt, hóa ra Tiểu Phấn chỉ có thể giúp tôi che giấu một chút thời gian thôi, chẳng trách mà tôi bị phát hiện!
Lúc này, rèm cửa bị kéo lên.
Người đàn bà không mặt đó đã gần trong gang tấc.
Tôi giật thót!
Người này rõ ràng là một con người, nhưng lại mang một sức ép vô hình nào đó còn hơn cả một con quỷ!
Cô ta rõ ràng không có ngũ quan, nhưng tôi dường như cảm thấy dưới lớp da phẳng lì trên khuôn mặt đó lại như đang cau có!
Cô ta giơ con dao găm lên: “Là đàn bà? Vậy thì cô đưa bộ mặt của cô cho tôi!”
Tôi hoảng hốt tóm lấy tay cô ta: “Này! Chẳng phải vừa nãy cô nói sẽ không cướp khuôn mặt của người khác hay sao? Sao bây giờ lại như thế này! Cô còn muốn tiếp tục sai trái à?”
“Tôi không chịu nổi nữa! Tôi... càng ngày càng... cảm thấy không thể thở nổi...” Người đàn bà đó nói, cô ta không chỉ hít thở khó khăn, đến ngay cả ngữ điệu cũng trở nên mệt mỏi.
Hít thở?
Sao lại đột nhiên liên quan đến vấn đề này?
Chẳng lẽ, mất đi ngũ quan thì không những mất đi khả năng nhìn, mà còn mất đi khả năng thở, giờ nhìn kĩ thì thấy phần đáng lẽ là mũi giờ không có lỗ mũi để thở, có thể thời gian quá lâu, dẫn đến những khả năng này của cô ta bị yếu dần đi!
Cũng có thể đó là lý do vì sao cô ta phải tìm một khuôn mặt khác để thay thế!
Cô ta bắt buộc phải tìm một khuôn mặt khác, để có được mũi, để có thể hít thở, nếu không thì sẽ chết!
Bây giờ thì cô ta đã vượt quá sức chịu đựng!
Mà tôi, thì lại vừa hay bị dính đúng vào vụ này!
Người đàn bà không mặt giơ cao con dao găm nhằm vào tôi mà đâm, tôi mau chóng tránh sang rồi chọc thẳng hai ngón tay vào... vị trí hai lỗ mũi của cô ta!
“Á!!!” Cô ta hét lên, máu bật ra.
Lúc này tôi dùng hết sức lực đẩy cô ta ra rồi nhảy sang một bên, hiếu kỳ nhìn cô ta: “Ê! Tôi giờ đã tặng cho cô hai lỗ mũi, cô đã hít thở được chưa?”
Cô ta dường như không nghe thấy, cứ đâm thẳng con dao về phía tôi, lúc này tôi cũng phát hiện ra lỗ tai cô ta cũng không có nốt!
Trời?
Lỗ tai cũng không có, vậy thì cô ta nghe kiểu gì từ đầu đến giờ?
Vậy cô ta ngoài thị giác, khứu giác, đến cả thính giác cũng không dùng được? Tôi cố gắng né cô ta, nhưng không hiểu sao, cô ta vẫn giống như là có thể nhìn thấy!
Cuối cùng tôi bị cô ta ép vào một góc tường.
Giờ ngay cả Tiểu Phấn cũng lo lắng: “Hy Hy, giờ phải làm sao? Có phải cô ta muốn giết cô?”
“Không.” Lúc này tôi vô cùng bình tĩnh, có thể thật sự như lời Lâm Nhuận Dư nói, sau khi chôn sống tôi dưới mồ một thời gian dài, thì tôi thật sự đã thay đổi, trở nên càng đằm tính hơn thật.
Tôi nghĩ, đây là địa bàn của Lâm Nhuận Dư, anh ta chẳng thể nào để cho một người đàn bà không mặt này làm càn chứ?
Tôi lôi chiếc am ra khỏi túi, hét lên: “Lâm Nhuận Dư! Viên Phi Phi đang ở trong tay tôi, tôi biết anh là người thế nào, nếu anh còn không ra, tôi sẽ ăn thịt cô ta!”
Tiểu Phấn: “!!”
Lúc này con dao găm đã chuẩn bị cắm xuống mặt tôi, tôi vẫn kiên định, rằng Lâm Nhuận Dư sẽ không thể thấy chết mà không cứu, thế là tôi cũng chẳng tránh đi, mà nhắm mắt đánh cược vận may!
Khi tôi nhắm mắt lại thì cảm thấy một ánh sáng trắng bay qua, lúc tôi định mở mắt để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bên tai đã nghe tiếng hét kinh khủng của người đàn bà không mặt đó, mà tiếng thét đó lại càng lúc càng xa, dường như cô ta đang tháo chạy?
Khi tôi mở mắt thì thấy người đàn bà không mặt đang ôm lấy mặt và loạng choạng chạy ra ngoài cửa lớn.
Mà trước mặt tôi lúc này là Lâm Nhuận Dư.
Mặt anh ta trắng bệch, đầu tóc bết dính từng khóm từng khóm, cứ như là toát ra rất nhiều mồ hôi, dáng vẻ yếu ớt và mệt mỏi. Những người cố gắng gồng mình thì cũng có lúc thấy được sự yếu mềm nhất của họ và thường những người này lại thích tỏ ra mạnh mẽ. Anh ta lúc này nhìn chăm chăm vào tôi với biểu cảm lạnh lùng, tay thò ra nói: “Đưa đây!”
“Đưa cái gì?” Tôi cười hi hi hỏi.
Lâm Nhuận Dư nghiến răng: “La Hy, cô thật to gan, dám trêu tôi? Chẳng lẽ không sợ chết?”
Tôi cười nói: “Tôi cũng giống anh, đều là người ngoài vòng pháp luật, ở hai giới âm dương tôi đều không có chỗ để đi, đến nay thì con gái tôi chẳng còn ở bên tôi nữa, tôi còn sợ cái gì? Trái lại thì anh, lại bị tôi bắt thóp!”
Nói xong, tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể, lấy linh hồn của Tiểu Phấn ra, giờ hồn cô ta là một quả cầu trắng tinh, rồi há to miệng đặt trước miệng.
“Đợi chút!” Quả nhiên, sắc mặt Lâm Nhuận Dư thay đổi, căng thẳng nhìn tôi, nhưng sau đó lại giả vờ nói: “La Hy, cô mà dám động vào cô ấy, thì tôi sẽ khiến cô hồn bay phách tán!”
Tôi ngay lập tức nhét Tiểu Phấn vào miệng.
“Đợi chút!” Lâm Nhuận Dư quả nhiên là sợ mất mật, anh ta như cầu xin tôi: “La Hy, tôi tưởng cô và Viên Phi Phi là bạn thân.”
Tôi nhổ quả cầu trắng đó ra tay, nắm trong tay chơi đùa một chút, rồi cay nghiệt nói: “Với kiểu người vô tình vô nghĩa như tôi, thì làm gì mà có bạn? Ồ, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Tôi có hai người bạn, một là Sầm Cửu Nguyên, hai là Hạ Doanh Doanh, nhưng không lâu trước đây, họ đã phản bội tôi. Bác Sĩ Lâm à, việc này có liên quan mật thiết đến anh thì phải?”
Lâm Nhuận Dư hỏi: “Cô muốn tôi trả họ cho cô?”
“Thông minh quá!”
“Không thể nào.” Lâm Nhuận Dư vung tay giận dữ, nhìn trông giống như người xưa lúc tức giận thì phẩy tay áo vậy, chứng tỏ anh ta không phải là Lâm Nhuận Dư.
Bây giờ đứng trước mặt tôi lúc này, rõ ràng là Mạnh Trần.
Mạnh Trần nói: “Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ làm một giao dịch có phần thiệt nào cho mình cả, trong tay cô chỉ có một Viên Phi Phi, mà lại dám đòi hai người... không, là ba người chứ nhỉ? Con gái cô, Sầm Cửu Nguyên, Hạ Doanh Doanh, cô chọn lấy một!”