Chương 189: Lại Lên Xe Chở Hồn
Âm gian và dương gian là hai thế giới cách biệt.
Và với truyền thuyết về Mạnh Bà thì cũng có sự khác biệt.
Ở trên dương gian những hiểu biết về Mạnh Bà sẽ không được đầy đủ, chi bằng bây giờ tôi xuống âm gian để tìm hiểu cho ngọn ngành và đầy đủ truyền thuyết về Mạnh Bà.
Mà bây giờ tôi đến đó bằng cách nào đây?
Tôi chỉ nghĩ đến chuyến xe xuống hoàng tuyền mà tôi gặp Sầm Cửu Nguyên trước đây. Mà cũng may là Sầm Cửu Nguyên cũng từng nói cho tôi cách lên được chiếc xe đó, khi ta muốn chủ động tìm chuyến xe đó.
Tương truyền, ngã tư đường trên nhân gian luôn mang những sắc thái quỷ dị thần bí, nó không những nối liền đông tây nam bắc, mà còn nối liền âm dương, chỉ cần dùng phương pháp đúng, thì có thể đứng ở bến xe buýt chờ và lên được chiếc xe chở hồn đó.
Cần những thứ như gạo cúng, tiền dẫn đường, tro trong bếp, còn cần một thứ đặc biệt đó là “bùa vé xe”.
Tấm bùa đó vô cùng quan trọng, thường thì nhiều người không hay biết về thuật này, chỉ có ít người như Sầm Cửu Nguyên mới biết và lúc trước anh ta cũng đã dạy lại cho tôi.
Tôi thi triển pháp thuật gọi chiếc xe hoàng tuyền đó tới, khi chiếc xe đó trờ tới gần, tôi bôi một nắm tro bếp lên mũi, như vậy người chết sẽ không thể cảm nhận được dương khí khi tôi thở ra.
Xe dừng trước mặt tôi.
Tôi hít một hơi không khí của dương gian lần cuối, bởi vì khi lên xe, tôi phải cố gắng nhịn thở lâu nhất có thể, tránh bị lộ.
Sau khi lên xe, tôi lôi ra một tờ tiền âm phủ, ngoan ngoãn nhét vào hộp tiền.
Người lái xe nhìn tôi lấy một cái, trong ánh mắt ông ta dường như là nhìn thấu tim gan tôi, chẳng lẽ ông ta đã nhìn thấy kẽ hở nào đó? Nhưng ông ta cũng không nói gì, tiếp tục nhấn chân ga, xe bắt đầu khởi hành.
Đi một lúc, lái xe mới bắt đầu mở miệng, đó là một giọng nói khàn khàn: “Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe này hả? Sư phụ cô đã nói những quy định của chúng tôi cho cô nghe?”
Sư phụ?
Tôi cũng mau chóng hiểu ra vấn đề, thuật dùng bùa để gọi xe hoàng tuyền là đặc biệt, dùng tiền âm phủ cũng là đặc biệt, Sầm Cửu Nguyên đã nói với tôi, trên nhân gian chỉ có anh ta mới giao ước những điều này với lái xe hoàng tuyền, cho nên cũng chỉ có anh ta là có thể gọi được chuyến xe này đến. Bây giờ xuất hiện người thứ hai cũng làm được như vậy, thì chứng tỏ người này phải là đệ tử của anh ta.
Tôi cũng không muốn giải thích nhiều, rõ ràng việc dựa vào quan hệ với Sầm Cửu Nguyên sẽ có được nhiều sự tiện lợi, thế là tôi gật đầu nói: “Vâng.”
Lái xe nói: “Vậy cô nói xem, là những quy tắc nào?”
Tôi nói: “Không nói chuyện với ‘người’ trên xe, không lấy bất kỳ thứ gì trên xe, phải xuống khỏi xe trước khi trời sáng, khi xuống xe không được để lại bất cứ thứ gì.”
Lái xe gật đầu.
Tôi nói: “Nhưng lần này, tôi muốn xuống âm gian một chuyến.”
Sau khi nghe xong lời tôi nói, lái xe giật thót, suýt nữa lật xe!
Ông ta vội vàng phanh xe, rồi ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô điên à? Sư phụ cô đã dạy cô điều thứ ba là cái gì? Cô nói lại một lần đi!”
Tôi nói: “Trước khi trời sáng bắt buộc phải xuống xe.”
Lái xe nói: “Vậy là đúng rồi, trước khi trời sáng bắt buộc phải xuống xe! Người sống thì làm sao có thể xuống âm gian được?”
Tôi nói: “Đừng quên, điều thứ ba này, tại sao lại là bắt buộc phải xuống xe trước khi trời sáng, vì nếu không thì sẽ bị đưa xuống âm gian và không thể trở về nhân gian được nữa. Nhưng không hề nói là tôi không được đến đó, cho nên, chỉ cần trời sáng, tôi vẫn chưa xuống xe là được.”
Lái xe ngạc nhiên hỏi: “Cô chắc chắn chứ?”
Tôi gật đầu.
“Thật sự sẽ không hối hận?”
“Không hối hận.” Tôi lôi trong túi ra mấy tờ tiền âm phủ nhăn nheo, nhét hết vào tay người lái xe, đến lúc này thì ngay cả có thể quay lại thì tiền quay lại cũng chẳng còn, nếu đây còn không đủ chứng minh thành ý của tôi thì tôi cũng không biết làm thế nào.
Lái xe thở dài nói: “Cô gái này, cô có một đôi mắt rất chân thành. Cô đã nghĩ kĩ rồi ư, đi chuyến này sẽ không còn đường về nữa đâu.”
“Ừ.” Tôi gật đầu: “Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi muốn đến biệt phủ của Âm Quân, đưa tôi đến đó là được.”
Người lái xe khựng lại: “Cô gái, cô nói là dừng xe ở đâu cơ?”
“Biệt phủ của Âm Quân.”
“Tôi nghe không lầm?”
“Không.”
“Vậy cô nói lại một lần nữa.”
“Biệt phủ của Âm Quân.”
Người lái xe hỏi: “Là Âm Quân mới nhậm chức Âm Lục Gia?”
“Mới nhậm chức?” Tôi khựng lại: “Âm Quân... không phải là cái người được gọi là ‘Âm Thập Nhị Gia’?
Lái xe thở dài: “Đó là trước đây thôi.”
Tôi: “!!”
Lái xe xót xa nói: “Tuy Âm Thập Nhị Gia lúc tại vị, thần uy lẫm liệt, làm người khác chỉ dám nhìn từ xa, nhưng vẫn là một vị quan đường hoàng, người nói một là một hai là hai. Ở âm gian, ngay cả Diêm Quân còn chẳng công bằng chính trực được như vậy. Giờ thì tân Âm Quân lên chức, Âm Lục Gia tuy là trưởng bối, nhưng ai cũng biết, đó là một con người gian xảo, mới nhậm chức được nửa năm. Âm gian đã bị ông ta làm cho loạn cào cào lên rồi. Cô gái này, nếu cô muốn tìm Âm Thập Nhị Gia thì không cần đi âm gian đâu, ngài ấy không ở đó; Nếu như muốn tìm Âm Lục Gia, thì thật sự là có đi không đường về đấy!”
Tôi nghe lời ông ta nói xong, thì hoàn toàn ngây ngốc, hồi lâu mới tỉnh lại.
Đó là chuyện gì vậy?
Vị trí Âm Quân đó, tại sao lại đổi sang cho người khác?
Hắn xảy ra chuyện rồi?
Hắn không được xảy ra chuyện chứ!
Dù sao thì hắn cũng là con nuôi của Diêm Vương, Diêm Vương thương hắn còn không hết, sao lại để cho người khác thay thế vào vị trí của hắn chứ?
Tôi bừng tình trong bàng hoàng, vội vàng hỏi: “Vị trí của Âm Quân tại sao lại thay đổi? Âm Thập Nhị Gia xảy ra chuyện gì ư?”
“Không biết.” Lái xe lắc đầu: “Tôi chỉ biết, đột nhiên một hôm, Âm Quân cũ biến mất khỏi hai giới âm dương, không biết sống chết thế nào, không tìm ra tung tích, thế là vị trí của Âm Quân thay đổi người.”
Tôi hỏi: “Đó là từ lúc nào vậy?”
“Nửa năm trước... không, chính xác là khoảng bảy tháng trước.”
Bảy tháng...
Đó là khi nhóc Củ Cải được sinh ra.
Lúc đó tôi gặp hắn, rõ ràng vẫn còn bình thường, chẳng lẽ là từ khi đó, hắn đã mất tích?
Rốt cuộc là vì sao?
Tôi có một dự cảm, việc Âm Thao mất tích có liên quan đến nhóc Củ Cải, ngoài lấy răng quỷ của Củ Cải để đổi lấy ma nhãn cho nó, tôi sợ là Âm Thao đã vì hai mẹ con chúng tôi mà hy sinh gì đó rồi.
Tôi luôn nghĩ hắn nhắm mắt làm ngơ, không hề có trách nhiệm với mẹ con tôi, còn hại nhóc Củ Cải phải nhận lấy một vận mệnh bi thương, nhưng đến nay xem ra, thì hắn đang phải trả giá nặng nề cho việc bảo vệ mẹ con tôi.
Nhưng tôi, lại chẳng biết gì cả...
Suy nghĩ đó ngay lập tức làm lòng tôi chua xót, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Người lái xe hỏi: “Bây giờ, cô gái này, cô còn muốn đi tìm tân Âm Quân kia nữa không?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy cô đã nghĩ kĩ là mình nên xuống xe hay không chưa?”
Tôi lắc đầu.
Người lái xe thở dài, nói: “Nếu cô chưa quyết định được, vậy thì cô cứ từ từ mà nghĩ, nhưng tôi đang chạy xe thì cũng không dễ gì mà dừng được, nếu cô nghĩ kĩ và muốn xuống, thì báo lại tôi trước khi trời sáng.
“Vâng.”
Thế là xe lại tiếp tục khởi hành.