Chương 190: Vội Còn Đi Đầu Thai! (1)
Lúc này, tôi đang bần thần cả người.
Tôi không biết tiếp theo mình nên đi đâu.
Ở âm gian tôi chỉ quen một Âm Thao, giờ hắn mất tích thì tôi cũng không biết nên đi đâu để tìm.
Xe đi rồi lại dừng, đón bao nhiêu là vong hồn lên xe, lúc họ bước lên đều nhìn tôi một người đang ngồi cạnh hộp tiền với ánh mắt kỳ lạ, nhưng họ cũng chẳng phát hiện ra có điều gì lạ ở tôi, không uổng công lớp tro bếp tôi đã bôi lên mũi mình.
Khoảng hai giờ đồng hồ sau, tôi mới bước ra khỏi tâm trạng mất con, mất chồng, không nơi nương tựa.
Tôi tìm lại lý trí của mình, cuối cùng cũng nghĩ ra, chuyến đi này của mình là đến âm gian để hỏi tin tức của Mạnh Bà, tìm Âm Thao cũng chỉ là thuận đường, chỉ cần là ma quỷ dưới âm gian, ít nhiều cũng có con biết thông tin gì đó đúng không? Mà người lái xe trước mặt tôi thì có vẻ cũng dễ nói chuyện, cho nên chi bằng tôi hỏi ông ta.
Thế là tôi hỏi: “Chú này, tôi có chuyện muốn hỏi chú.”
Người lái xe nói: “Hỏi đi.”
Tôi nói: “Chú biết canh Mạnh Bà chứ?”
“Canh Mạnh Bà à, là thức canh uống vào rồi đi đầu thai.” Người lái xe quả nhiên là người có hỏi là có đáp ngay được.
Tôi hỏi: “Vậy thế chú có biết, trên đời này liệu có thuốc giải canh Mạnh Bà đó không?”
“Có cái đó à?” Người lái xe chẳng hề suy nghĩ đáp luôn, câu trả lời của ông ta cũng rất nhanh, hiển nhiên là không hề biết trên đời có tồn tại thứ như vậy, thậm chí, trong tiềm thức cũng nhận định là không hề có món đó!
Câu trả lời của ông ta có thể đại diện cho sự hiểu biết về canh Mạnh Bà của dân chúng âm gian, có khi phải đến âm gian để hỏi những người phía trên, có lẽ, chỉ có Diêm Vương mới biết đầy đủ truyền thuyết về canh Mạnh Bà.
Tôi phải đi tìm Diêm Vương?
Hắn ta có vẻ chẳng ưa tôi...
Nhưng chẳng quan trọng.
Hắn ta ngày xưa hãm hại tôi vì tôi không xứng với Âm Thao, nhưng bây giờ Âm Thao đã không còn ở đó, vậy hắn ta có cần thiết phải đối đầu với tôi?
Mà tôi bây giờ cũng chẳng còn gì phải sợ nữa.
Tôi vuốt lại mặt, lấy lại tinh thần, rồi nói với lái xe: “Chú ơi, tôi nghĩ kĩ về nơi muốn đến rồi.”
Người lái xe: “Nơi nào?”
“Điện Diêm Vương.”
Người lái xe cười: “Vừa nghe là tôi đã thấy thân phận của cô không tầm thường chút nào, vừa nói thì không phải phủ Âm Quân thì là điện Diêm Vương. Hai con người máu mặt nhất của âm gian thì cô đều quen, xem ra thân phận cũng không phải người thường. Chỉ tiếc, tôi chỉ là một con ma bình thường, nhờ có cất nhắc, mới nhận được công việc lái xe chở hồn này. Cô biết không? Ngày trước người có thể làm việc này đều là Hắc Bạch Vô Thường mới được làm! Một con ma thấp kém như tôi, có thể kiếm chút cơm cháo là tốt lắm rồi, nào dám tự ý quyết định, rồi đi đến những nơi cao cấp như thế?”
Tôi vội vàng nói: “Nhưng bây giờ tôi muốn đi.”
Người lái xe hỏi: “Cô đến điện Diêm Vương, có phải vì Âm Quân tiền nhiệm?”
“Vâng.”
“Vậy thì tôi nói thế nào cũng phải giúp cô một tay rồi.” Người lái xe hỏi: “Nhưng lấy thân phận người sống xuống âm gian thì chắc chắn là một đi không trở lại. Không thì thế này, tôi thấy cô cũng là người tu đạo, biết thuật hồn thoát xác chứ? Cô không ngại nếu để xác thịt lại dương gian, còn hồn thì theo tôi xuống âm gian, như vậy sau này may ra còn đường lùi.”
Tôi mơ hồ: “Nhưng trên nhân gian này, tôi lại chẳng có người nào tin tưởng để giấu thân xác mình...”
“Cô nên nghĩ kĩ đi, làm việc gì cũng không nên tuyệt đường lui của mình.”
Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng nghĩ ra một ý: “Chú ơi, tôi nghĩ ra rồi, chú có thể dừng xe ở nghĩa trang ngoại ô phía Tây không?”
“Được.”
Thế là người lái xe đưa xe đến nghĩa trang mà tôi bảo, để tôi xuống, nói là một tiếng nữa sẽ quay lại đón. Tôi “vâng” một tiếng rồi nhìn chiếc xe đi xa dần.
Một tiếng cũng đủ để tôi chôn xác mình xuống đất.
Nhân gian vô tình, tôi lại chẳng có bạn bè có thể giúp tôi bảo quản thân xác, chỉ đành giấu xác mình lại. Chắc chắn chẳng có ai rảnh mà lôi xác tôi lên khỏi mặt đất đâu nhỉ?
Thế là tôi đào một mộ huyệt, chôn mình xuống đất, rồi thoát hồn khỏi xác, sau đó đứng ở bên đường đợi.
Lần này biến thành vong hồn, tôi nhìn thế giới với một con mắt khác hẳn, ban đêm không còn tối đen, mà khắp nơi toàn khói trắng, vong hồn thoắt ẩn thoắt hiện khắp nơi, xem ra là so với người trần mắt thịt, thì linh hồn có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn nhiều, giờ lại thấy không đáng sợ với kinh dị gì nữa.
Mọi người cùng nhau đợi xe chở hồn.
Một lúc sau, tôi đột nhiên thấy làm lạ!
Tôi đã quen với nghĩa địa này, rõ ràng là trước đây đã nằm ở đây một tháng, vong hồn ở đây rất nhiều, họ mà muốn đến địa phủ, muốn đi đầu thai, thì nghĩa địa này phải không còn bóng vong hồn nào chứ, tại sao lại trật tự như thế? Giống như tập hợp một đội quân thế này!
Thế là tôi không kìm lòng được hỏi một vong linh bên cạnh: “Hôm nay sao nhiều người thế này?”
Vong linh thở dài, chán nản nói: “Sợ rồi sợ rồi.”
Tôi băn khoăn: “Là ý gì vậy?”
Vong linh nghi ngờ hỏi tôi: “Cô là người mới? Cô không biết à?”
“Vâng vâng.” Tôi giả vờ là một người mới.
Vong linh lại thở dài nói, sau đó mới giải thích cho tôi: “Cô là người mới nên không biết suốt một năm qua, chúng tôi sống một cuộc sống khủng khiếp thế nào! Cho nên hôm nay được đi thì phải tranh thủ, nếu không, sợ là đến ma còn chẳng được làm đâu!”
Tôi thắc mắc: “Là chuyện gì vậy ạ?”
Vong linh đó nói: “Năm rưỡi trước, có một pháp sư đến đây, không biết hắn ta đã làm gì để giam giữ đám ma quỷ tụi tôi lại nơi này, sau đó biến chúng tôi thành con cờ, hắn ta lợi dụng mộ huyệt của chúng tôi để bày trận pháp, để chúng tôi canh giữ một ma nữ, lúc đó chúng tôi chỉ còn cách nghe theo.”
Ngừng một lúc, vong linh đó lại nói: “Nghe nói, nếu ma quỷ bị trúng tà thuật của pháp sư thì sẽ không thả chúng tôi đi đầu thai. Hơn nữa, nếu như chúng tôi bị lợi dụng làm chuyện xấu xa thì lúc xuống địa phủ, Diêm Vương sẽ hỏi tội! Nếu tội quá nặng thì phải xuống địa ngục! Giờ con ma nữ kia đã rời đi, chúng tôi cũng không bị khống chế nữa, nhưng chẳng biết khi nào, hắn ta lại đến, lúc đó mà bắt chúng tôi làm việc xấu...”
Anh ta rùng mình: “Tới lúc đó chắc chắn Diêm Vương sẽ hỏi tội chúng tôi! Nếu bị phạt mãi mãi không được siêu sinh, vậy thì nguy quá! Bây giờ, tôi thà tự thú, hy vọng Diêm Vương sẽ phạt ít đi một chút, cũng sớm được đi đầu thai!”
Anh ta vừa nói xong, thì một bà lão đứng bên cạnh lại thở dài, chán nản nói: “Đúng thế, vốn chúng tôi không chịu rời đi, tuy là đã chết, nhưng chúng tôi vẫn còn lưu luyến, người nhà vẫn còn ở trên nhân gian, thường thì sẽ chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ là mỗi năm được gặp người thân, cho nên cứ mãi không đi đầu thai, nhưng ai mà ngờ, lại gặp phải việc như vậy chứ? Ài.”