Chương 196: Tạo Nghiệp (1)
“Trẫm mà là nàng thì sẽ đến chân cầu Nại Hà, trộm viên ngọc sáng nhất ở đó đi.” Diêm Quân vừa uống trà vừa chầm chậm nói.
Í...
Đây chẳng phải là dạy người ta phạm tội hay sao?
Quỷ sai trố mắt: “Điện hạ...”
Tôi thấy lạ, đi ăn trộm viên ngọc đó, e rằng chẳng đơn giản như tưởng tượng.
Tôi hỏi: “Đó là viên ngọc gì vậy?”
Diêm Quân nói: “Đó chính là đáp án mà nàng cần.”
“Thuốc giải của canh Mạnh Bà?” Tôi ngay lập tức hiểu ra.
Diêm Quân nói: “Chắc vậy, cũng có thể không phải vậy. Nhưng nếu như viên ngọc đó không phải thì trên đời này sẽ không có thuốc giải cho canh Mạnh Bà.”
“Cảm ơn!” Tôi sung sướng nắm chặt bàn tay mình lại, trong lòng đã chửi hắn ta mấy trăm ngày rồi, hôm nay mới lần đầu tiên cảm ơn hắn ta!
“Đi đi.” Diêm Quân phẩy tay: “Nhớ, lúc qua cầu Nại Hà, cho dù nghe thấy gì cũng không được cúi xuống nhìn.”
Tôi nói: “Không cúi đầu thì sao tìm thấy?”
“Dùng tâm để nhìn.” Diêm Quân lườm tôi: “Dốt!”
Tôi: “...”
Cái tên Diêm Quân này, thật đáng đánh, đúng không?
Dù sao thì hắn ta cũng chửi tôi ngu, cho nên tôi không quan tâm nữa, mà lại hỏi thêm một câu ngu ngu: “Tại sao ngài phải giúp tôi?”
La vì Âm Thao phải không?
Diêm Quân trả lời: “Chẳng có lý do gì, chỉ là vì ở chỗ ta cầu được ước thấy.”
Cầu được ước thấy, là thật sao?
Vừa hay, khóe mắt tôi lại nhìn thấy con quỷ sai đang gật đầu đồng tình, nó dường như trở thành kẻ diễn thay Diêm Vương, những gì Diêm Vương không nói rõ ra thì đều biểu hiện hết ở trên mặt nó. Bây giờ thì tên quỷ sai không ngừng gật đầu, thì cái việc “cầu được ước thấy” này chính là phong cách của Diêm Quân rồi.
Cũng đúng, là một vị thần “cao cao tại thượng”, hắn ta đương nhiên có khả năng để người khác có thể “cầu được ước thấy”.
“Vậy, thưa Diêm Quân cầu được ước thấy, ngài có thể nói cho tôi hay, phu quân của tôi ở đâu? Con gái của tôi đang ở đâu?” Tôi thành khẩn hỏi.
Diêm Quân nói một câu làm tôi không thể lý giải nổi: “Vòng quay vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển, nàng và hắn rồi sẽ gặp lại nhau.”
“Như vậy là sao?”
Diêm Quân phẩy tay, con quỷ sai liền hiểu ý, tiến lên trước kéo tay tôi, nói: “Cô nương, chúng ta đi thôi, xe đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ sẽ đưa cô đến cầu Nại Hà.”
Tôi thấy Diêm Quân lại vục đầu vào đống giấy tờ, thời gian trêu chọc tôi chắc hẳn là thời gian mà hắn ta nghỉ ngơi thư giãn. Hay tôi đã nghĩ sai cho hắn ta, hắn ta chắc hẳn là một người ít nói cười, đam mê công việc, cho nên khi gặp được “thú vui” nào thì phải tranh thủ trêu chọc.
Mà tôi, chính là thú vui mà hắn ta có được sau những giờ làm việc căng thẳng.
Lúc đi khỏi, tôi tiếc rẻ nhìn con dấu Diêm Vương, chuyến này tôi vẫn chưa có cơ hội để kết thúc đoạn nghiệt duyên ấy với Diêm Vương, con dấu Diêm Vương này chẳng lẽ sẽ theo tôi đi hết cuộc đời? Nếu không phải con dấu này đã mang đến không biết bao nhiêu lợi ích thì chắc chắn có chết tôi cũng phải xóa nó đi. Tạm thời như vậy đã, có thể lần tới cầu Nại Hà còn dùng tới!
...
Tôi lại quay trở về nơi xuống xe, chỉ thấy lại có một chiếc xe mới và một bọn ma mới vừa bước xuống khỏi xe, bọn ma mới này làm tôi phải chú ý tới.
Chúng không có mặt, cũng không có khí chất ác độc.
Vừa bước xuống xe đã ngơ ngơ ngác ngác, như không hề biết mình đã chết. Trên cơ thể tỏa ra một luồng oán khí, mà lại chỉ là một luồng âm khí, chứ không phải là hận thù.
Người không mặt?
Tôi đột nhiên nhớ tới người đàn bà không mặt ở phòng khám Lâm Thị. Cô ả chỉ vì dục vọng của bản thân, mà không ngừng cắt đi khuôn mặt của người khác để làm thành của mình. Những con người đáng thương đó đâu?
Họ còn sống hay đã chết?
Ả đàn bà không mặt đó đã đổi bộ mặt khác cho họ, biến họ thành những người như đã từng đi phẫu thuật thẩm mỹ và tiếp tục sống như vậy? Hay biến họ thành giống như cô ả, sau khi thay mặt được một thời gian rồi sẽ chết?
Tôi lại nhớ đến cái đêm hôm đó, người đàn bà kia quỳ lạy khóc lóc, ả ta nói, chỉ cần nhắm mắt là lại thấy những người đàn bà bị ả đổi mặt rồi chết oan đó đến đòi mạng...
Sợ rằng, những người bị đổi mặt đó lành ít dữ nhiều...
Đương nhiên, những điều này đều chỉ là tôi tưởng tượng, tôi chẳng có chứng cứ gì, cũng không dám chắc những cô gái không mặt ở đây, đều là những người bị ả đàn bà kia hãm hại.
Thế là tôi hỏi quỷ sai: “Chẳng phải là Ngũ Điện chỉ nhận xử lý những con quỷ ác hay sao? Tôi thấy những cô gái kia không giống ác quỷ, trái lại rất giống bị chết oan, mà những con quỷ không mặt đều là quỷ cấp thấp phải không? Tại sao lại có thể được xuất hiện ở Ngũ Điện này?”
Quỷ sai nhìn đám ma nữ không mặt, sau đó nói với tôi: “Cô nương chỉ là khách qua đường, việc gì phải quan tâm đến chúng?”
Tôi nói: “Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi.”
Quỷ sai thương cảm thở dài một cái: “Đó đều là các cô gái đáng thương, khi họ đang ở cái tuổi xuân xanh thì không hiểu vì sao bị ai đó cắt mất da mặt. Tuy rằng hung thủ không cố ý biết tên của họ, nhưng người không có mặt thì sẽ trông giống quỷ, họ soi gương nhìn thấy bộ mặt như vậy, làm gì cũng thấy xấu hổ, họ không qua được cú shock đó, nên đều tự tử.”
Tôi hỏi: “Vậy tại sao họ lại phải đến Ngũ Điện?”
Quỷ sai nói: “Ngũ Điện chúng tôi, ngoài phán quyết các ác đồ ra, thì còn thẩm tra các vụ án phức tạp khác nữa! Những cô gái trẻ này đều vô duyên vô cớ mất đi khuôn mặt, chết không rõ nguyên nhân, cho dù có để họ đến điện nào đi nữa, thì trong lòng họ luôn có oán hận, không mong được đầu thai, chỉ mong Diêm Quân hãy làm rõ mọi chuyện, xem kẻ nào mà tàn nhẫn thế, có thể táng tận lương tâm cướp đi khuôn mặt của họ. Cho nên những vụ thế này sẽ được chuyển đến cho Ngũ Điện.”
“Ồ...”
Tiếp đó, quỷ sai lại buồn rầu thở dài, nói: “Cũng chẳng biết rốt cuộc là cớ làm sao, dạo gần đây những án oan không rõ nguyên nhân lại tăng đột biến. Vụ này còn coi là nhẹ đấy. Thất Gia nói, đây là có người cố tình tạo nghiệp trên nhân gian đó!”
“Cố ý... tạo nghiệp?”
“Đúng vậy.” Quỷ Sai thở dài: “Đúng là cố ý tạo ra cái ác. Thất Gia nói, người đó muốn tạo ra những linh hồn gây tội ác, để chúng tạo ra cái ác, làm cho đến ngay cả canh Mạnh Bà cũng không rửa sạch hết nghiệp chướng của chúng... Í? Thật trùng hợp! Cô nương đến gặp Thất Gia lần này cũng vừa hay hỏi về canh Mạnh Bà, chẳng lẽ, cô nương biết nội tình gì đó?”
Tôi vội vàng lắc đầu, nào dám nói mình biết cái gì, nhưng trong lòng thì chắc chắn đến tám phần rồi. Tạo ra cái ác, dám làm một việc động trời thế, trên đời này e là chỉ còn Mạnh Trần thôi!
Còn dám tạo nên những ác linh, đến ngay cả canh Mạnh Bà cũng tẩy rửa không hết được...
Tôi còn nhớ lúc trước, khi xem công thức nấu ăn của Mạnh Thị, thì trên đó đã ghi rõ công hiệu của canh Mạnh Bà: Cho dù là ác linh có tội ác tày trời đến đâu, ký ức có sâu đậm thế nào. Chỉ cần uống canh Mạnh Bà thì đều về điểm xuất phát, trở thành một linh hồn trong sạch như lúc mới sinh ra.
Nếu ngay cả canh Mạnh Bà cũng không rửa trôi được tội ác của linh hồn đó, thì phải là tội ác kinh khủng thế nào đây?