Chương 197: Tạo Nghiệp (2)
Thế là tôi nói điều đó với quỷ sai, quỷ sai thở dài nói: “Tôi cũng không biết tội ác kinh khủng như thế nào. Cô nương, lúc cô đến thì cô cũng thấy rồi đấy, có thể đến điện của chúng tôi đều là những người làm những chuyện ác độc không thể tha thứ trên nhân gian, nhưng cho dù họ có phạm những tội ác tày đình như thế nào, Diêm Quân cũng sẽ trừng trị theo tội, đợi họ hoàn thành thời gian đày ải, thì Diêm Quân đều thưởng cho họ những bát canh Mạnh Bà, cứ như vậy, họ sẽ sạch sẽ tươm tất đi đầu thai chuyển thế. Cô thấy đấy, những con ác quỷ đó đều có thể dùng canh Mạnh Bà rửa trôi sạch sẽ tội ác. Mà có những linh hồn làm những việc ác độc đến mức không thể rửa trôi được hết tội lỗi, thì đó là cái nghiệp gì chứ?”
Tôi lo lắng hỏi: “Thật sự có những linh hồn như thế à?”
“Khó, nhưng mà cũng cần tránh trường hợp đó.” Quỷ sai bất đắc dĩ nói.
Người biết sự thật là tôi lúc này, trái tim muốn thót lên tận cổ như muốn rớt ra ngoài!
Sầm Cửu Nguyên và Ái Linh.
Họ đều trong tay Lâm Nhuận Dư.
Không…
Sao tôi có thể quên Viên Phi Phi chứ?
Họ đều đang rơi vào tay Lâm Nhuận Dư, e là lành ít dữ nhiều!
Đây là tôi còn tưởng họ đã bị rửa sạch ký ức, nhiều nhất là nhận thức lệch lạc mà thôi, nhưng nếu như Lâm Nhuận Dư mà biến họ thành linh hồn mang tội ác đến canh Mạnh Bà còn rửa không trôi?
“Nếu có những linh hồn như thế thật sự được tạo nên, hậu quả sẽ thế nào?” Tôi sợ hãi hỏi.
Quỷ sai nói: “Nếu như chúng được tạo nên thì linh hồn sẽ không bao giờ được siêu thoát. Cô nương, cô còn chưa xuống mười tám tầng địa ngục, nếu cô mà nếm thử thì cô sẽ hiểu ngay, bị nghiệp bám lấy là một chuyện vô cùng đau đớn, dưới đó, bọn ma quỷ đều phải dùng một trăm năm, thậm chí là năm trăm năm để đền tội!”
Tôi càng nghe càng lo lắng cho sự an nguy của bọn Sầm Cửu Nguyên nên vội vàng giục quỷ sai: “Đi đi thôi, chúng ta mau đi đến cầu Nại Hà, đừng ở đây lãng phí thời gian làm gì nữa! Xe đâu? Nói là chuẩn bị xe cho tôi mà?”
“Cô nương đừng vội, xe ở đây này.” Nói đoạn, nó lôi ra một lá cờ, phẩy một cái nhẹ nhàng, một chiếc xe con màu đen rơi ra.
Tôi ngạc nhiên đến mức hàm muốn rớt luôn xuống đất.
Không ngờ một con quỷ sai dẫn đường cũng có đãi ngộ tốt thế, Ngũ Điện thật tốt, làm tôi cũng muốn đến đây làm việc!
Lúc này chẳng phải là lúc đứng đó mà ngạc nhiên!
Tôi vội vàng lên xe.
Quỷ sai chính là lái xe chặng đường này, lúc xe bắt đầu chạy thì tôi mới nhớ ra hỏi: “Đúng rồi, giống như vụ án lớn tạo nghiệp ác như vừa nãy nói, nếu như phát hiện có người tạo nên những linh hồn ngay cả canh Mạnh Bà còn rửa không hết tội kia, thì Diêm Quân sẽ xử lý thế nào?”
Quỷ sai ngậm ngùi nói: “Suy nghĩ của Thất Gia, chúng tôi là phận làm bề dưới thì làm sao đoán ra được chứ?”
“…”
Tôi càng nghĩ càng thấy bất an, trong lòng nghĩ việc này không thể kéo dài thêm nữa, còn kéo dài, e là hậu quả càng khó đoán!
Thế là tôi nói với quỷ sai: “Anh có cách nào liên lạc được Thất Gia ngay bây giờ không? Tôi có việc muốn nói với ngài ấy.”
Quỷ sai đưa cho tôi điện thoại của nó.
Thôi được rồi.
Địa phủ đúng là tân tiến.
Điện thoại vừa kết nối, tôi ngay lập tức nói với Diêm Quân: “Mạnh Trần ở thành phố Mộc Chi, hắn ta mở một phòng khám tên là Lâm Thị và đang nhập vào một bác sĩ khoa thần kinh tên Lâm Nhuận Dư!”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Cuối cùng thì nàng cũng chịu nói.”
Tôi khựng lại: “Ngài nói thế là ý gì vậy?”
Diêm Quân nói: “Trẫm đang đợi nàng chủ động nói ra Mạnh Trần ở đâu.”
Tôi ngớ người ra: “Ngài không biết hỏi à?”
Diêm Quân hừ một cái: “Trẫm từ trước đến giờ không bao giờ cầu xin ai.”
“Ngài bị ngộ à! Đại Thanh đã sớm diệt vong, ngài còn trẫm trẫm cái gì nữa? Tưởng ngài hiện đại lắm cơ.” Tôi kêu lên: “Tung tích của Mạnh Trần thì tôi đã nói cho ngài biết rồi, nhưng tôi có một thỉnh cầu, đó là ngài phải đảm bảo an toàn cho các bạn của tôi! Họ đều vừa mới bị rơi vào tay của Mạnh Trần, ngài mau phái tướng và lính của ngài đi cứu họ, đừng để họ biến thành những linh hồn không tẩy được tội ác!”
Diêm Quân nói: “Họ là bạn của nàng, chẳng phải là bạn của ta, tại sao ta phải cứu chứ?”
“Ngài…”
Kẻ đáng ghét này!
“Nhưng cũng phải cảm ơn nàng vì đã cho ta biết tung tích của Mạnh Trần, ta cũng không hy vọng linh hồn ác nghiệp xuất hiện trên đời, cho dù họ là bạn của nàng, hay không phải thì đều là… con dân của trẫm.”
“…”
Bệnh trẻ trâu giai đoạn cuối, tên Diêm Quân này không cứu nổi rồi.
“Vậy ngài mau đi đi thôi.” Tôi chán nản nói.
“Nàng cũng đi mau về mau, oán hận tích hơn vạn năm rồi, cũng đến lúc phải kết thúc rồi.”
“Là sao cơ?”
Điện thoại không có hồi âm, tôi bỏ xuống xem, hóa ra là Diêm Quân đã tắt đi mất! Chắc là lại vùi đầu vào đống hồ sơ, thẩm tra ác nghiệp rồi cũng nên.
Lời của Diêm Quân làm tôi ấn tượng mạnh nhất.
“Oán hận tích hơn vạn năm rồi, cũng đến lúc phải kết thúc rồi.”
“Vòng quay vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển, nàng và hắn rồi sẽ gặp lại nhau.”
Là có ý gì đây?
Những lời này chỉ có thể chứng minh một điều, bệnh trẻ trâu của gã này nặng quá rồi.
Nhưng nếu hai câu này để gần nhau thì không giống kiểu phát ngôn trẻ trâu gì, mà càng giống như đang tuyên bố cái gì đó…
Tôi nhìn ấn Diêm Vương trên tay mình.
Cho dù là trải qua phong ba bão táp nó vẫn chẳng đổi màu…
Ấn Diêm Vương và hai câu nói của hắn ta, thì có liên quan gì đến nhau không?
…
Cũng không biết xe chạy bao lâu, cuối cùng chúng tôi cũng dừng lại ở bên một cây cầu.
“Cô nương, đến cầu Nại Hà rồi.” Quỷ sai nói.
Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, kéo rèm xe rồi nhìn ra bên ngoài.
Đó là một cảnh tượng vô cùng đẹp.
Hai bên bờ nở rộ hoa bỉ ngạn, đỏ tươi, rực rỡ, diêm dúa mà lại đượm buồn.
Có một cô gái đang ngồi ở bên bờ, cô ta mặc một bộ cẩm bào thêu hoa bỉ ngạn đỏ sợi vàng, chỉ nhìn thấy lưng cũng đã thấy khí chất kiều diễm, lại tôn quý bất phàm.
“Đó chính là Nam Huyền Kiều Chủ trông coi cầu Nại Hà.” Khi quỷ sai dìu tôi xuống xe, nó thì thầm nhắc nhở tôi: “Cẩn thận dưới chân! Nam Huyền Kiều Chủ yêu thích nhất là hoa bỉ ngạn, cô nương qua đó thì phải cẩn thận, không được sờ vào hỏng hoa của nàng ấy, nếu không sẽ bị… nàng ấy sẽ vứt chúng ta xuống sông Vong Xuyên làm mồi cho rùa!”
“Ừ!”
Thế là tôi vô cùng cẩn thận, quỷ sai nói là đừng sờ vào hỏng mất hoa, chứ không nói đừng giẫm lên hoa, chứng tỏ là cái người này cực kỳ quý trọng hoa!
May mà lũ hoa này cũng thưa thớt, tôi cố gắng từng bước để không chạm vào, cuối cùng thì cũng vượt qua mà không chạm vào hoa, tôi đi tới phía sau lưng cô gái đó.
Đi tới bên cạnh người đó, tôi phát hiện cô ta đang thả hoa đăng xuống sông.
Tôi tưởng trong đèn hoa sen đó là nến trắng, lại gần mới thấy, ánh sáng nhấp nháy đó là những linh hồn trắng tinh.
Một hoa một linh hồn.
Người này đã đặt những linh hồn trắng tinh đó lên thuyền hoa, để nó tự trôi theo dòng nước, càng lúc càng xa dần…