Kết Hôn Âm Dương

Chương 204: Bố Ơi, Bố Có Phải Con Người Không?

Chương 204: Bố Ơi, Bố Có Phải Con Người Không?

Tôi bây giờ, còn chẳng bằng lũ ma quỷ, tôi chỉ là một chấp niệm.
Ài.
Mà lại là chấp niệm của người khác, vốn đã giống như ma quỷ, chẳng ai nhìn thấy tôi, họ có thể dễ dàng xuyên qua người tôi, chẳng biết ngày mai khi mặt trời ló rạng, thì tôi có tan biến?
Kẻ bơ vơ như tôi không biết nên bay đi đâu, thế mà không biết vì sao, tôi lại cứ thế đi theo đứa trẻ về nhà nó.
“Bố ơi, hôm nay con thi được một trăm điểm, thầy giáo thưởng cho con một lá cờ đỏ. Còn nữa, mai là cuối tuần, bố có thể đưa con đi công viên chơi được không?” Vừa vào nhà, bé gái liền lôi bài kiểm tra ra, cun cút chạy vào tìm bố nó.
A, đúng là trẻ con!
Tôi ngẩng đầu lên rồi đứng như trời chồng.
Người đứng trước mặt tôi là ai?
Bố của đứa trẻ là ai?
Âm Thao?
Khuôn mặt này có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra!
Hơn nữa, nếu trên đời có hai người giống hệt nhau thì biểu cảm như cá chết thế kia thì không thể như một được.
Được quá, cái tên Âm Thao này, hại con gái mình, mà lại có một đứa con riêng lớn như thế này? Đứa bé này cũng phải bảy tuổi rồi, lớn hơn Củ Cải rất nhiều!
Chẳng trách không đến gặp tôi, hóa ra bên ngoài có người đàn bà khác, còn sinh ra một bé gái lớn thế này!
“Đồ tồi!” Tôi bực mình chửi!
Âm Thao lạnh lùng nói: “Không được.”
“Anh có tư cách gì mà nói không? Anh hãm hại tôi, tôi còn không được mắng anh là đồ tồi? Đồ đê tiện!” Tôi chỉ vào mũi hắn mắng.
Bé gái không vui giậm giậm chân: “Tại sao chứ? Hôm trước chẳng phải bố đồng ý rồi ư? Nếu điểm thi học kỳ của con được một trăm điểm, thì bố sẽ thưởng cho con mà? Con chẳng cần gì, chỉ cần bố đưa con đi chơi công viên thôi.”
Âm Thao lôi từ trong túi ra một chiếc thẻ, đặt vào tay đứa bé, mặt không biểu cảm gì, nói: “Cho con thẻ này, mật khẩu là 990618, cầm đi, rồi đi tìm anh Mạc Mạc mà chơi, chơi vui vẻ nhé.”
990618, đó chẳng phải là sinh nhật của tôi à?
Bé gái tức giận ném thẻ đi, nói: “Con không cần anh Mạc Mạc chơi với con, con muốn bố đưa con đi! Anh Mạc lười lắm, nếu anh ấy đi toàn nằm ườn trên ghế công viên chẳng động đậy gì, lúc đó thì có lôi kéo thế nào cũng chẳng được!”
Nói xong thì nó nhìn qua sô pha.
Tôi cũng nhìn qua đó, chỉ thấy một bé trai tầm tám chín tuổi đang nằm ườn trên ghế ngáy ro ro.
Trời ơi, cái cục tức của tôi…
Âm Thao, rốt cuộc anh ở ngoài có bao nhiêu đàn bà? Sinh bao nhiêu người con? Sừng trên đầu tôi, rốt cuộc là có mấy chiếc?
“Nhưng người mù như bố, đi công viên thì chơi gì được? Chỉ sợ làm con mất hứng.” Âm Thao lí nhí nói.
Mù?
Giờ tôi mới để ý, Âm Thao đang nhắm hai mắt lại.
Tôi thò tay ra huơ huơ, rõ ràng biết người ta đang nhắm mắt, cũng không thể kiểm tra được gì, nhưng tôi vẫn ngốc nghếch kiểm tra lại.
Hắn không mở mắt.
Mù?
Đúng rồi, hắn đã đưa đôi mắt hắn cho Củ Cải.
Ồ, kẻ đáng ghét! Đáng đời anh bị mù!
Có thể là do ống tay áo dài rộng của trang phục cổ trang đã tạo nên một luồng gió làm hắn phát hiện ra, Âm Thao khe khẽ hỏi: “Củ Cải, có phải con mang thứ gì không sạch sẽ về không?”
Củ Cải?
Tôi bất giác nhìn xuống đứa bé.
Trong đầu tôi chỉ tưởng tượng ra đứa bé bảy tháng tuổi của tôi, chứ không thấy có mối liên hệ nào với đứa bé đã lớn thế này được.
Nhưng tôi thật sự không nghe nhầm đâu, Âm Thao lại gọi đứa bé là Củ Cải?
Củ Cải nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn xuyên qua người tôi, lúc này tôi mới chú ý đôi mắt của nó khác người bình thường, vì không phải màu đen mà là màu tím đậm, nếu không nhìn kĩ thì sẽ chẳng biết màu mắt của nó khác biệt.
“Cặp bị bẩn rồi.” Củ Cải nhấc chiếc cặp lên phủi đất trên cặp, nó tưởng bố nó nói “thứ gì không sạch sẽ” là do cặp sách bị bẩn.
Âm Thao: “Cho vào máy giặt đi con.”
“Vâng.” Củ Cải ôm cặp sách, quay người đi mấy bước mới sực nhớ ra, quay đầu lại nói: “Mai đưa con đi công viên nhé!”
Âm Thao: “Không.”
Củ Cải nói: “Con đưa bố đi, con đảm bảo sẽ không để bố bị lạc!”
Âm Thao: “… thôi được rồi.”
Củ Cải vui vẻ cho cặp vào máy giặt, bấm nút thành thục, như kiểu thường xuyên phải làm vậy.
Cũng đúng, tôi cũng không tưởng tượng nổi cảnh Âm Thao chăm sóc trẻ con như thế nào?
Củ Cải thật đáng thương, e là từ nhỏ đã phải tự thay bỉm…
Sau khi bấm máy giặt, Củ Cải quay trở lại phòng khách, cầm điện thoại lên gọi đồ ăn: “Một phần cho trẻ em, một miếng đùi gà và cá chiên.”
Thật là một đứa trẻ biết tự lo cho bản thân, không chỉ biết giặt quần áo, còn biết gọi đồ ăn… nhưng, đồ ăn gọi về hơi sai sai?
Tôi đảo mắt quanh căn nhà, một hai ba… có ba người, mà chỉ gọi có một phần trẻ em, một cái đùi gà, cá chiên, đủ cho ba người không vậy?
Lúc này thì thắc mắc của tôi đã được giải đáp, Củ Cải che điện thoại lại hỏi Âm Thao: “Bố ơi, bố thật sự không muốn gọi thêm một phần à?”
Âm Thao: “Không.”
Củ Cải hỏi: “Bố không ăn cơm à?”
Âm Thao: “Không.”
Củ Cải: “Bố từ trước đến nay chẳng bao giờ ăn cơm, bố có phải là con người không vậy?”
Âm Thao: “Không phải.”
Ôi trời, anh giai ơi, sao anh lại thật như đếm vậy, người ta là đứa trẻ mới có mấy tuổi thôi, anh không nghĩ cách khác mà nói với nó à?
Cái tên Âm Thao này thật là nhạt nhẽo, không hỏi hắn, thì hắn sẽ chẳng nói nhiều hơn nửa chữ. Củ Cải lại đang ở cái tuổi hiếu động, nó chẳng ngồi một chỗ được lâu, gọi đồ ăn xong thì mở tivi xem hoạt hình.
Mà đứa bé trai tám chín tuổi kia đang lười biếng nằm trên sô pha, hoàn toàn không động đậy.
Trên đời lại có một đứa bé lười biếng đến thế hay sao? Tám hay chín tuổi, cái tuổi này chẳng phải là nghịch ngợm nhất à?
Mười phút sau thì đồ ăn được mang đến.
Củ Cải ra ngoài lấy đồ ăn rồi vào nhà ăn cơm, còn đùi gà và cá chiên để trên bàn không động tới. Một lúc sau, đứa bé trai mới bò dậy, tự mở hộp đồ ăn ra ăn. Hóa ra đùi gà và cá chiên là gọi cho nó.
Âm Thao chăm sóc trẻ con kiểu gì vậy? Đứa bé tám chín tuổi là độ tuổi cần nạp nhiều năng lượng mà? Chỉ ăn thịt, không ăn cơm trắng thì có thể lớn được à?
Ăn xong phần ăn của mình, đứa bé trai lại nằm vật ra ghế.
Sao nó lại lười thế nhỉ?
Mà Củ Cải thì như theo thói quen, mang rác trên bàn đi vứt vào thùng rác.
Đứa bé này thật ngoan ngoãn, có thể lớn như thế này cũng không dễ dàng gì.
Lại nhìn Âm Thao.
Hắn vẫn cầm gậy dò đường chuyên dụng của người mù ngồi yên trên ghế, không biết còn tưởng hắn là tượng sáp!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất