Chương 203: Truyền Thuyết Mạnh Bà
“Ờ… thật làm khó cho ngài quá…” Tôi méo cả mặt: “Vậy, sau đó xảy ra chuyện gì?”
Diêm Quân nói: “Sau khi có tình cảm với người phàm, Mạnh Bà giấu tất cả các cổ thần chuyện đó, tự hạ mình lên nhân gian, hóa thành một nữ tử chốn nhân gian. Nàng biết không, Mạnh Bà vốn xinh đẹp tuyệt trần, mà đàn ông đương nhiên là loài động vật háo sắc, cho nên khi người đàn ông đó gặp Mạnh Bà đã yêu bà ấy tha thiết, không lâu sau, hai người kết thành vợ chồng, còn sinh một người con.”
Tôi hỏi: “Hạnh phúc mỹ mãn, tôi có thấy làm sao đâu, là nữ thần không được yêu người phàm trần, cho nên mới thành bi kịch?”
Diêm Quân lắc đầu: “Không hẳn.”
“Vậy là như thế nào?”
“Chuyện tình mà nàng nói là Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh, nhưng nhân gian còn một bi kịch nữa, là Bạch nương tử và Hứa Tiên.”
Nói đến đây thì tôi đã hiểu, vì đó là hai điển tích mà nhân gian nghe quen tai lắm.
Tôi hỏi: “Vậy ý của ngài là có một Pháp Hải đã hại Mạnh Bà?”
Diêm Quân lắc đầu.
Vậy còn có gì khác?
“Ai cũng là ‘Pháp Hải’.” Diêm Quân thở dài nói: “Thần nữ hạ phàm, cho dù có cải trang thế nào, thì vẫn có sự khác biệt rất lớn. Lúc đầu, ai cũng yêu vẻ đẹp của Mạnh Bà, cho dù bà ấy làm sai, người ta cũng vì sắc đẹp của bà ấy mà bỏ qua. Nhưng tất cả mọi điều, từ khi bà ấy sinh đứa con ra thì đều thay đổi.”
Tôi hỏi: “Vì sao?”
“Người dương và người âm sẽ sinh ra cái gì, nàng không biết sao?”
Lời này như con dao cứa vào tim tôi.
Trái tim tôi thắt lại, nghĩ đến Củ Cải.
Chẳng lẽ, người dương và âm sinh con ra đều như vậy? Da dẻ đen sì như than, có răng nanh, hành động như dã thú… vừa sinh ra, đừng nói là người khác, đến mẹ đẻ còn sợ chết khiếp.
Diêm Quân như nhìn thấu tâm can tôi, nói: “Đáng sợ không phải là đứa trẻ sinh ra hình dáng thế nào, mà là khi mẹ đứa trẻ nhìn thấy dáng vẻ quỷ quái con mình, phản ứng đầu tiên là vui sướng, vuốt má đứa bé và nói dễ thương. Điều này làm tất thảy mọi người đều sợ hãi.”
“Từ đó về sau, thông tin Mạnh Nữ không phải là người lan truyền khắp bộ lạc, nhân tâm cũng thay đổi, tất cả mọi người đều xa lánh bà ấy, nói xấu sau lưng rằng bà ấy là yêu quái, có người thì nói do hồ ly biến thành, có người thì nói do rắn biến thành. Đi ngoài đường còn có người dùng đá ném thẳng vào người bà ấy.”
“Thậm chí trốn trong nhà cũng không an toàn, có người sẽ trà trộn vào nhà, cắt nát quần áo của bà ấy, cây trồng đều bị phá hỏng. Thậm chí, còn có người lấy cỏ độc chiết xuất thành nước, bôi lên mặt của đứa bé mới sinh, da thịt nó non nớt, rất nhanh đã bị dị ứng mà chết.”
“Sau khi đứa bé chết, Mạnh Bà hoàn toàn thay đổi. Ôm đứa bé khóc hết bảy ngày bảy đêm. Khi bà ấy đau khổ nhất thì người đàn ông của bà ấy, vì lúc trước thấy đứa bé xấu xí, vốn không nghe người ngoài gièm pha, nhưng sau đó nhiều chuyện cùng lúc xảy đến sau khi đứa bé sinh ra, đã làm niềm tin của ông ta bị mai một dần, ông ta đã tin vào phù thủy của bộ lạc, cầm về một tấm gương soi, để xem Mạnh Bà rốt cuộc là người hay ma.”
“Cuộc thử nghiệm đó của chồng đã làm cho niềm tin duy nhất còn lại lúc đó của bà ấy bị sụp đổ hoàn toàn, một nữ thần nhân từ xinh đẹp giờ biến thành một Ma Thần, chẳng phân thiện ác. Bà ấy dẫn dòng Vong Xuyên vào nhân gian, những con ma quỷ trong địa ngục theo dòng Vong Xuyên xâm nhập vào nhân gian, người chết xuất hiện trước mặt người sống, trật tự sinh tử đại loạn, lục đạo luân hồi xếp chồng chéo lung tung, tạo thành một đại họa khủng khiếp.”
“Sau này, chính là tổ tiên của ta, Diêm La Đại Thần đã phải xuất đầu lộ diện để trấn áp Mạnh Bà, ông ấy đã mất đến tám chín phần công lực để dẫn dòng Vong Xuyên về âm gian. Mạnh Bà sau khi chiến bại thì để lại trong nhân gian một lời nguyền, rồi thân diệt hồn tan, chỉ còn giữ lại một oán niệm. Diêm La Đại Thần lo sợ oán niệm này sẽ hại đến vạn vật, thế là phong ấn oán niệm đó xuống dòng Vong Xuyên.”
Tôi bấy giờ mới hiểu ra: “Cho nên, thực ra Mạnh Mộng đã thoát ra kia chỉ là oán niệm của Mạnh Bà?”
“Đúng thế.”
“Vậy ngài có biết, sau khi thoát ra thì bà ta sẽ làm gì không?”
Diêm Quân lắc đầu: “Ta đâu đi guốc trong bụng bà ta, thì làm sao mà biết? Nhưng nếu là oán niệm thì sẽ đi tìm người bà ấy oán hận nhất.”
“Ai vậy?”
Diêm Quân nhìn tôi, miệng nói ra từng từ rõ ràng tròn vành vạnh: “MA NHÃN.”
Nhóc Củ Cải!
Tôi đột nhiên không ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy đập đầu vào trần xe!
“Xem ra, nàng biết bà ấy sẽ đi tìm ai.” Diêm Quân bình tĩnh nói.
Tôi mất bình tĩnh hét lên: “Tại sao lại là Củ Cải?”
Diêm Quân nói: “Vốn dĩ đó phải là Âm Thập Nhị.”
Tôi bực tức nắm một nắm đấm rồi đấm vào ghế: “Tên ngốc đó! Tự dưng không đâu đem thứ nguy hiểm nhất cho nhóc Củ Cải! Người ta toàn nói con cái hại cha mẹ, mà hắn lại hại con gái mình!”
Diêm Quân chẳng có ý kiến gì.
Tôi tức mà không biết làm gì lúc này, hoang mang lo sợ, tôi nói với Diêm Quân: “Tôi biết, là người đứng đầu âm gian, ngài chắc chắn còn quan tâm đến hành tung của Mạnh Mộng hơn cả tôi. Tôi cũng không quan tâm nhiều đến thế, ngài có kế hoạch gì thì nói cho tôi biết đi, tôi có thể làm cái gì?”
Tôi ghét nhất là cảm giác bất lực không biết làm gì, nếu có người đồng ý thiết kế kế hoạch thì tốt nhất.
“Nên làm thế nào thì nàng là người rõ nhất.”
Lời vừa dứt, xe đã dừng lại, quỷ sai ngồi đằng trước cung kính nói: “Thất Gia, đến rồi ạ.”
Đến điện Diêm Vương rồi?
Vậy là đến lúc để tôi diễn vai Mạnh Bà rồi?
Diêm Quân sẽ đưa tôi vào cung, rồi triệu tập tất cả những nhân vật máu mặt đến, sau đó tuyên bố đại mỹ nhân đã quay lại?!
Nhưng khi xuống xe thì tôi lại ngây ra.
Đường phố đông đúc, đèn đỏ đèn xanh.
Đây là nhân gian?
Chúng tôi lần này không trở về điện Diêm Vương? Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi đột nhiên có một dự cảm không lành, vừa quay đầu lại, quả nhiên!
Xe đã không cánh mà bay!
Diêm Quân lại lừa tôi!
Tôi còn tưởng hắn ta sẽ có sắp xếp gì đặc biệt, không ngờ hắn ta lại chẳng nói chẳng rằng vứt tôi giữa đường giữa chợ ở trên nhân gian?
Vậy tiếp theo tôi nên làm gì?
Lúc này, có một đứa trẻ cười hì hì chạy đến, tôi vừa xoay người tránh thì nó cũng vừa chạy đến nơi rồi xuyên qua người tôi, sau đó vẫn cười hì hì chạy mất.
Thôi được.
Giờ thì tôi hiểu rồi, biến thành linh hồn thế này thì tôi chẳng làm được chuyện gì cả.
Tên Diêm Quân kia, nhà mi lại lừa ta, ta thề, nếu còn bị mi lừa lần nữa, thì tên ta cứ viết ngược trở lại luôn đi!