Kết Hôn Âm Dương

Chương 206: Cô Ta Đến Rồi

Chương 206: Cô Ta Đến Rồi

Hôm sau, khi tôi tỉnh lại, bọn họ đang ăn sáng.
“Bố ơi, bố không ăn sáng à?”
“Không ăn.”
“Bố không ăn sáng, bố có phải con người không?”
“Không phải.”
“Con cũng nghĩ vậy, người đẹp trai như bố thì sao lại là con người được chứ? Bố chắc chắn là thần tiên từ trên trời hạ phàm!”
Tôi vừa xuyên qua cửa thì nghe thấy đoạn đối thoại ấy, tôi đoán, lúc nào Củ Cải cũng hỏi câu đó, mà Âm Thao thì lại vô cùng cứng nhắc và nhẫn nại, cho nên hắn cũng lặp lại một câu trả lời như bao ngày, bảy năm nay đều như vậy.
Khi tôi bay đến gần thì con rùa trên bàn nhấc chân lên vẫy vẫy chào tôi.
Con… rùa…?
Tôi ngạc nhiên há miệng suýt rơi hàm xuống đất!
Đây chẳng phải là con rùa ở sông Vong Xuyên à? Nó cũng đến nhân gian? Nó không những đang ở nhân gian, còn, còn, còn đang ăn sáng cùng mọi người?
Sao nó lại có thể có đãi ngộ sướng đời như thế?
Mà tôi đến ngay cả con rùa cũng không bằng?
“Bố ơi, con rùa này từ đâu mà có?” Củ Cải hỏi.
Âm Thao nói: “Nhặt được.”
Củ Cải hỏi: “Nhặt được ở đâu vậy?”
Âm Thao nói: “Ngoài cửa.”
Củ Cải nghi hoặc hỏi: “Ngoài cửa nhà mình sao lại có rùa nhỉ?”
Âm Thao nói: “Sáng nay khi quay về, thì bố nhìn thấy con rùa đang bò về phía nhà chúng ta, bố đoán là duyên phận khó có được, nên đã nhặt nó về.”
“Thật ạ? Nó tự bò đến ạ? Nhà mình trên lầu mười, con rùa này thật sự tự bò lên tận đây ạ?” Củ Cải hiếu kỳ hỏi.
Con rùa gật gật đầu.
Tôi nhảy tới bên cạnh bàn hỏi: “Sao mày lại tới đây?!”
Củ Cải thì ngạc nhiên nói: “Oa, nó còn biết gật đầu! Bố ơi! Con rùa biết gật đầu kìa, nó nghe hiểu con nói gì kìa!”
Mặt Âm Thao không chút biểu cảm: “Bố không thấy.”
Con rùa vừa cấu miếng bánh bao, vừa nói: “Ta theo nàng lên xe, lại không kịp theo nàng xuống xe. Là do Diêm Quân nhìn thấy ta nên ném ta xuống dọc đường, ai ngờ, chỉ có chút thời gian mà nàng đã đi xa lắc xa lơ! Hại ta phải mất cả đêm mới bò lên được lầu mười, ta sướng lắm đấy?!”
“Không dễ dàng gì thật.” Nhìn cái mai nặng nề của con rùa, thêm bốn cái chân ngắn cũn thì có thể hiểu được, chặng đường đêm qua của nó dài thế nào.
Củ Cải dường như nghe thấy con rùa nói chuyện, nhiệt tình nói: “Rùa con ơi, hôm nay tao muốn đi chơi với bố cả ngày ở công viên, mày có muốn đi không?”
Con rùa gật đầu.
“Oa! Bố ơi! Nó biết gật đầu kìa! Nó đồng ý đi công viên với chúng ta!” Củ Cải vui sướng reo lên.
Âm Thao: “Ừ.”
“À. La Hy.” Con rùa ăn một miếng bánh bao, rồi đột nhiên trầm ngâm nói: “Cô ta đến rồi.”
“Ai?”
Tôi vừa muốn hỏi thì chuông cửa vang lên.
Trên đời lại còn có chuyện trùng hợp thế?
Cái người đến này chắc chắn là cái người mà con rùa nhắc tới.
“Ai đấy ạ?” Củ Cải chùi tay lên áo, rồi đứng dậy đi mở cửa.
Củ Cải là đứa trẻ.
Nhưng...
Bây giờ tốt nhất không nên mở cửa chứ?
Có ai có thể ngăn nó lại!
Tôi xót xa kêu lên, nhưng lại không có ai nghe thấy, chỉ duy nhất rùa con tuy nghe thấy nhưng nó cũng chẳng có hứng với việc đi lại để ngăn con bé.
Cửa mở ra.
“Tôi” đứng ở đó.
Đương nhiên không phải là tôi rồi, đó là Mạnh Mộng, cô ta đã dùng hình dáng của tôi để đứng trước mặt người thân của tôi. Tôi bất giác nhìn xuống chân của cô ta, có bóng, chứng tỏ rằng cô ta dùng thực thể để xuất hiện ở đây, cũng có nghĩa là sau khi Mạnh Mộng cướp đi linh hồn tôi, trở về nhân gian và thay tôi nhập vào thân xác của tôi!
Thật tốt quá.
Trong cái rủi còn có cái may, xác thịt của tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đấy!
Lúc này không thể không cảm thán, thân xác của tôi thật sự rất siêu đẳng;
Bao nhiêu lần vào sinh ra tử, mà chỉ cần thân xác này còn tồn tại thì tôi vẫn có thể sống được. Tuy bây giờ có dáng vẻ của nữ thần thì cũng rất vui, nhưng tôi vẫn muốn làm chính mình!
“Dì ơi, dì là ai vậy ạ?” Củ Cải nghiêng đầu hỏi.
Mặt Mạnh Mộng không có một biểu cảm nào, cô ta cúi đầu, cong lưng, chầm chậm nhìn xuống mặt của Củ Cải.
Thôi xong rồi!
Củ Cải đã tự mình dâng mình lên miệng cọp rồi, gần như thế, Mạnh Mộng sẽ móc mắt của nó mất, ai có thể ngăn điều đó lại bây giờ?
Đáp án là: Âm Thao đã ngăn lại!
Trước khi Mạnh Mộng chạm vào Củ Cải thì Âm Thao đột nhiên nắm lấy tay của cô ta.
“Là em?” Âm Thao ngạc nhiên nói: “La Hy?”
WHAT!
Anh giai, chẳng phải anh mù à? Người vừa đến còn chưa nói một lời, anh đã biết là “tôi”? Tôi còn chưa ảo tưởng đến mức, cảm thấy phần xác thịt của mình chỉ cần đàn ông nắm cổ tay là nhận ra được…
Nhưng Âm Thao lại như có thể nhìn thấy thật sự, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Ồ, đúng rồi.
Trước đây Diêm Vương có bảo tôi “dùng tâm để nhìn”, với đẳng cấp như Âm Thao thì chắc chắn đã có thể lĩnh hội thuật này đến mức thượng thừa rồi.
“La Hy? Mẹ? Đây là mẹ của con?” Củ Cải kinh ngạc nhìn Mạnh Mộng: “Bố ơi, không phải bố nói mẹ đã tự đào hố chôn mình rồi ư?”
Âm Thao ngại ngùng nói: “Ai mà biết cô ấy lại đào mồ chui lên…”
Đào mồ chui lên, anh tưởng tôi là tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng chắc!
Tôi cúi xuống mặt bàn, thì thầm với rùa con: “Vương Bát, mày biết nói tiếng người, mày có thể giúp tao một chuyện được không? Đó là nói sự thật với họ. Người xuất hiện trước mặt họ bây giờ không phải là tao, mà là Mạnh Mộng! Cô ta đến để báo thù ma nhãn!”
Con rùa xỉa răng nói: “Cô nương, nàng cũng thấy rồi đấy, ngoài nàng ra thì không một ai có thể nghe thấy lời của ta cả.”
“Cái người họ Âm kia trước đây là Âm Quân, đạo hạnh cao siêu, chắc chắn có thể nghe thấy lời của mày!”
Con rùa nói: “Đến Diêm Quân còn chẳng hiểu được ta nói gì, chứ đừng nói đến tướng dưới quyền hắn ta.”
“Vậy sao tao có thể nghe hiểu những gì mày nói?”
“Vậy nàng nghĩ xem là vì sao nào?”
Tôi giờ mới nghĩ ra, tôi bây giờ là “Mạnh Mộng”, mà “Mạnh Mộng” là chủ nhân của con rùa này, chắc chắn là vì như vậy, cho nên tôi mới có thể nói chuyện với con rùa. Hơn nữa, nó cũng vì điều này mà theo tôi đến tận đây.
Ngoài kia, Âm Thao đã dắt Mạnh Mộng vào nhà.
Tôi ngẩng đầu nhìn, đột nhiên thấy hai người họ sao mà hợp nhau đến thế, còn xứng đôi hơn cả với tôi, vì bây giờ hai khuôn mặt đều lạnh như tiền, nhưng so ra thì mặt của Âm Thao có biểu cảm phong phú hơn nhiều…
Không phải hắn cho rằng là tôi đã trở về đấy chứ?
Âm Thao dắt cô ta đến ghế sô pha ngồi, bộ mặt cứng như gỗ của hắn thường ngày giờ trở nên vui vẻ, nhưng căng thẳng như chàng trai mới lớn, bình thường đến chăm sóc con gái còn không làm, mà giờ thì lại tự tay rót nước pha trà mời Mạnh Mộng.
Không phải…
Hắn coi cô ta là tôi rồi đấy chứ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất