Chương 207: Dẫn Sói Vào Nhà
“Âm Thao, tên đại ngốc này! Anh dùng trái tim nhìn vạn vật, thì chẳng lẽ không rõ hơn là dùng mắt hay sao? Đó không phải là tôi! Là ác ma! Cái mạng của con gái tôi đang nằm trong tay anh, anh giai ơi, đừng có hại con thêm lần nữa chứ!” Tôi lo lắng kêu lên.
Con rùa đang xỉa răng bỗng ngạc nhiên dừng lại hỏi: “Gì cơ, hóa ra đây là phu quân của nàng à? Đó là con gái nàng?”
Tôi chẳng còn hứng thú đâu mà nói chuyện với con linh thú vô dụng này.
Mạnh Mộng cũng thật kỳ lạ, từ lúc đến đây chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng có một biểu cảm nào, tôi từ trước đến nay vẫn tưởng chỉ có Âm Thao là người vô cảm nhất thế gian, lời nói tiết kiệm nhất thế gian rồi, mà trước mặt Mạnh Mộng thì Âm Thao cũng chỉ là con tép trên mép con mèo.
Cũng lạ, Mạnh Mộng không những không nói chuyện, mà ánh mắt cũng đờ đẫn, cô ta nghiêng đầu, cứ nhìn chằm chằm vào Âm Thao.
Tôi lại cúi người thì thầm với rùa con: “Chủ nhân của mày bị sao vậy?”
Con rùa thở dài nói: “Đó chỉ là một oán niệm.”
“Oán niệm?” Tôi hiểu ra: “Chẳng lẽ, oán niệm chỉ là oán niệm, nên không thể suy nghĩ như người thường được?”
Rùa con nói: “Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt…” Tôi thở dài. Nhưng rùa con lại nói: “Tốt gì mà tốt? Bởi đó chỉ đơn thuần là một oán niệm, cho nên sẽ không có lòng thương, cũng không khoan dung cho bất kỳ ai, cũng sẽ theo lòng hận thù mà báo! Chẳng ai có thể khuyên cô ta dừng lại!”
“Cái gì cơ!” Tôi vừa tạm yên tâm thì lại căng như dây đàn!
Cũng chính là, Mạnh Mộng sẽ không vì thấy Củ Cải trông dễ thương, đáng yêu mà dừng tay?!
Vậy nên làm thế nào?
Âm Thao còn nghĩ cô ta là tôi!
Cô ta sẽ hại Củ Cải!
Tôi lại rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tôi hỏi rùa con: “Tao thấy mày là linh thú của Mạnh Mộng, thì chắc chắn cũng thần thông quảng đại lắm, vậy mày biết cách nào để người ta có thể nhìn thấy tao không?”
Rùa con lắc đầu: “Chỉ có những người có liên quan đến Mạnh Mộng mới có thể nhìn thấy nàng.”
Tôi thắc mắc hỏi: “Có liên quan đến Mạnh Mộng là ai? Bà ta đã là đồ cổ hơn vạn năm, Diêm Vương cũng nói, những cổ thần cùng thời bà ta đã không còn nữa rồi!”
Rùa con im lặng.
Tác dụng duy nhất của nó lúc này chắc là để bày lên bàn làm linh vật thôi.
Tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Cái tên ngốc Âm Thao hiếm khi cười như thế này, hắn nhẹ nhàng… Ài, tôi thề, cái tên này chưa bao giờ dùng ngữ điệu hiền dịu như thế với tôi: “La Hy, sao em chết rồi lại sống lại vậy? Ai đã giúp em hồi sinh?”
Mạnh Mộng: “…”
Âm Thao: “Bảy năm trước, em đã vùi mình xuống đất, tôi biết là em đã dùng thuật xuất hồn khỏi xác, cho nên tôi vẫn canh giữ bên cạnh xác em, chỉ sợ khi em rời hồn đi thì thân xác sẽ gặp nguy hiểm bất trắc. Nhưng tôi đã đợi suốt bảy ngày, mà em vẫn không hề tỉnh lại! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, mà làm cho em phải quyết định thoát hồn khỏi xác? Sau khi làm điều đó thì em đã đi đâu? Tôi, tôi còn tưởng, sẽ không bao giờ được gặp lại em, trừ khi đợi em đến kiếp sau!”
Những lời này làm cho bé trai mặc đồ đen giật mình tỉnh giấc.
“Củ Cải, vừa nãy, vừa nãy anh không nghe nhầm chứ? Bố em nói nhiều hơn mười từ luôn?!” Mạc Mạc ngạc nhiên hỏi.
Củ Cải cũng ngạc nhiên: “Anh Mạc Mạc, anh không nghe nhầm đâu, em cũng không nghe nhầm, em lớn thế này mà đây mới là lần đầu tiên nghe bố em nói nhiều hơn số từ ba ngày cộng lại!”
Tôi cũng gật đầu!
Ghét quá!
Tên khốn này lúc hẹn hò với tôi, tôi còn chưa thấy hắn nói nhiều với tôi được một chữ nào!
Nhưng tôi không ngờ là hắn lại bảo vệ thân xác tôi suốt bảy ngày.
Một Âm Quân lẫy lừng phi phàm thuở nào, từ lúc gặp tôi, dường như chưa từng gặp được một việc tốt đẹp nào, nào là mắt bị mù, địa vị thì mất, lúc trước đây thì phong độ phi phàm mà bây giờ lại thành bố của trẻ con.
Cho nên, tôi cũng không tính toán với hắn làm gì!
“Em… tại sao không nói gì? Chẳng lẽ, em bị câm?” Tay của Âm Thao run lên bần bật, hắn mở miệng của Mạnh Mộng ra kiểm tra… Ôi trời ạ, đúng là kẻ ngốc, nếu hắn dám làm thế với tôi, thì đã bị cho xơi bạt tai rồi!
Mà làm tôi ngạc nhiên chính là, Mạnh Mộng chẳng có một phản ứng gì cả, cứ để kệ cho Âm Thao thích làm gì thì làm. Cô ta lúc này chỉ ngây ra, chẳng lẽ chấp niệm không linh hoạt, cô ta giờ chỉ là một người đẹp rô bốt?
Tôi thấy Mạnh Mộng tạm thời không có ý định làm gì Củ Cải, thế là cũng hơi yên tâm, tôi nghĩ, với bản lĩnh của Âm Thao, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ con an toàn khi Mạnh Mộng ra tay với con bé?
“La Hy.” Lúc này rùa con gọi tôi: “Nàng xem cái thứ trong tay cô ta?”
Tôi nhìn sang bên đó.
Là xá lợi của Mạnh Mộng!
“Cô ta chỉ là một chấp niệm, tự thân sẽ không có năng lực gì cả, nếu nàng có thể cướp lại xá lợi trong tay cô ta thì sẽ có được sức mạnh của Mạnh Bà và có thể hiện ra trước mặt chồng và con của nàng.” Rùa con thì thầm.
“Ừ.” Tôi nghĩ không ai nhìn thấy mình, cho nên giờ có thể dễ dàng lại gần và cướp lại xá lợi, nhưng không ngờ, Mạnh Mộng lại nhìn thấy tôi, cô ta vung tay ra đánh một chưởng lên người tôi, tôi đột nhiên có cảm giác như mình dính đòn đến tan nát phần hồn!
Tôi bị dính một chưởng đập người vào tường, lục phủ ngũ tạng muốn nát bươm, tôi hự lên một tiếng, rồi ộc máu ra khỏi miệng!
“Sao cô ta có thể nhìn thấy tôi?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Rùa con căng thẳng nhổm dậy: “Nàng bị sao vậy? Nàng đang chiếm dụng hư thể của người ta, người ta không nhìn thấy nàng thì còn thấy ai? Ta lần đầu tiên thấy một người đi ăn trộm kiểu vậy luôn đấy!”
Tôi: “…”
Xin lỗi, tôi quen với việc bị người ta coi như không khí rồi, nên không ngờ là có người lại nhìn thấy mình…
Âm Thao đứng dậy, nhìn về phía tôi: “Ai? Ai ở đó!”
“Bố ơi, bố nói chuyện với không khí làm gì?” Củ Cải quay đầu lại hỏi.
“Hôm qua con quả nhiên đã đem thứ gì đó không sạch sẽ về nhà!” Âm Thao nhíu mày, xẵng giọng: “Nhưng ta không thể ngờ, là trên đời này còn có thứ bẩn thỉu làm ta không cảm nhận được!”
Anh mới là đồ bẩn thỉu, cả nhà anh… thôi, không thể mang cả Củ Cải ra mà chửi được, cho nên một mình anh là đồ bẩn thỉu! Tức chết tôi mất thôi!
Mạnh Mộng đứng lên, cô ta đi về phía tôi, khi cô ta đi về phía tôi thì giơ tay có viên xá lợi lên cao, dùng ánh sáng màu đỏ của viên xá lợi chiếu vào tôi, làm tôi cảm giác bị nhức mắt, phản xạ giơ hai tay lên che mặt, nhưng một giây sau thì có một thanh kiếm xuyên qua lòng bàn tay tôi.