Chương 22: Trong Tôi Là Cô, Trong Cô Có Tôi
WHAT!!
Phản ứng đầu tiên của tôi với câu nói của anh ta là: Từ Dương thật biến thái!
Không phải là sau khi “mượn” nửa thân của Từ Viên Viên, giờ anh ta lại thích kiểu ông không ra ông bà không ra bà thế này đấy chứ? Từ nay về sau sẽ không muốn làm một người đàn ông hoàn chỉnh?
Từ Dương nghèn nghẹn nói: “Đợi đến khi nửa thân của cô thuộc về tôi, từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa. Đến lúc đó, cô sẽ tự nói cho tôi biết, cô rốt cuộc đã giấu nửa thân dưới của tôi ở đâu. Đợi khi tôi tìm thấy nửa thân của tôi…”
Tôi chớp chớp mắt, nhịn cười nói: “Tới lúc đó anh sẽ trả lại nửa thân của tôi cho tôi à?”
Từ Dương nói: “Đương nhiên là dùng phần thân dưới của tôi ghép với phần thân trên của cô, từ nay về sau, tôi ở trong cô, cô ở trong tôi, sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Trời ơi!
Nụ cười của tôi bỗng nhiên cứng đờ lại!
Này anh “rai”, anh có hứng thú là nửa ông nửa bà, tôi thì không hề có! Tôi nghĩ trong đầu.
Thấy tôi vẫn chần chừ không trả lời, Từ Dương tiếp tục đạp mạnh chân ga!
Tăng tốc lên phía trước!
Nhưng lúc này không giống như những lần trước, trước mặt là khúc cua! Mà tôi cũng không biết Từ Dương có phải đang muốn đâm cả xe xuống vực hay không nữa!
Nếu cứ thế mà tăng tốc thì cả xe này sẽ lao xuống vực!
Tôi không do dự, lấy chiếc roi ra đánh về phía Từ Dương!
Từ Dương cười ha ha, nhảy ra khỏi nửa thân của Từ Viên Viên, tôi chỉ đánh được thân dưới của Từ Viên Viên, nửa thân dưới đó cứ thế đổ xuống và không động đậy nữa.
Lúc này tôi nhìn thấy gì đây?
Từ Dương nằm trên đất và những đoạn ruột của anh ta đang từ từ dựng anh ta lên khỏi mặt đất, trông anh ta hệt như con bạch tuộc với mấy cái chân dài, tránh khỏi cái quật xuống của tôi.
Trông anh ta thật sự gớm ghiếc với nửa phần thân trên, tôi nghe đằng sau đám hành khách la ó thất thanh, có phải họ cũng nhìn thấy anh ta? Thật đúng là con quỷ vui tính, lúc ẩn lúc hiện, giờ thì hiện hình ra để dọa cả đám người.
Anh ta không nhảy về phía tôi, mà nhảy về phía những hành khách đang sợ hãi ngất hết cả kia.
Lẽ nào…?
Anh ta định giết chết họ như đã giết Từ Viên Viên, cắt người họ thành hai khúc, cướp đi phần thân dưới của họ?
Tôi vội vàng, không thèm quan tâm nhiều nữa, rút cái roi ra, định quất xuống người Từ Dương.
Nhưng tay tôi vừa nhấc lên thì khựng lại, cơ thể không động đậy được.
Là Từ Dương đã làm gì với tôi hay sao?
“Không phải là cậu ta, là tôi đây.” Trong đầu tôi phát ra tiếng nói của Từ Viên Viên: “Giết người sẽ hao hụt tinh khí đó, Từ Dương đã cách xa nơi cậu ta chết khá lâu, cậu ta đã cạn kiệt tinh lực rồi, chắc chắn không còn sức đâu mà giết người tiếp. La Hy, tôi và cô cũng biết bảo bối trong tay cô lợi hại thế nào, tôi thấy, chỉ cần cô dùng nó đánh trúng người sống thì cũng làm họ hồn phách tan biến!”
Tôi nghe vậy thấy cũng có lý, may mà Từ Viên Viên đã chặn tôi lại, nếu không thì chiếc roi của tôi đã gây họa lớn rồi!
“Vậy phải làm sao đây?” Tôi hỏi: “Cũng không thể cứ thế nhìn anh ta nhảy nhót lung tung như thế chứ?”
Từ Viên Viên nói: “Tôi cũng không biết như vậy có đúng không, nhưng việc cần làm bây giờ là dừng xe lại, đường nhiều khúc cua như thế này, nếu không nhanh chiếc xe sẽ bay ra khỏi đường và rơi xuống thung lũng!”
Nói đoạn, cơ thể tôi tiến nhanh đến ghế lái, đẩy nửa thân dưới đang vướng trên đó của Từ Viên Viên ra, ngồi lên ghế lái.
“?!”
Đây đương nhiên không phải là tôi làm!”
Là Từ Viên Viên đang thao tác, cô ta đang cố gắng dừng chiếc xe lại. Giờ xe vẫn đang băng băng trên đường, mà lúc nãy tôi đánh vào Từ Dương đã làm phần thân dưới của Từ Viên Viên đổ xuống, ít ra thì cái chân đó không đạp ga nữa, tuy tốc độ vẫn còn rất nhanh nhưng cũng đỡ được một chút.
“Tôi” đang ngồi trên ghế lái, đương nhiên là cũng không tự chủ mấy cái động tác mình đang làm cho lắm, chỉ thấy hai tay tôi nắm chặt vô lăng, chân phải tôi đạp kịch chân phanh, cảm giác chiếc xe trượt đi, chân phải bỏ ra, rồi lại đạp vào chân phanh tiếp, Làm vậy mấy lần, trước mặt vẫn đang đến gần khúc cua, mà tôi cứ có cảm giác chiếc xe sẽ bay xuống vực đến nơi. Tôi sợ quá nhìn chăm chăm phía trước, cảm giác linh hồn tôi lúc này muốn bay khỏi thể xác. May quá, sau những nỗ lực của Từ Viên Viên trong cơ thể tôi, chiếc xe đã giảm dần tốc độ và khi đến rất gần bờ vực thì đã kịp dừng lại. Tay phải tôi tiếp đó kéo một cái cần, tôi đoán nó là cái phanh tay.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi tôi hoàn hồn, quay đầu lại thì các hành khách đã mê man hết cả, tôi cũng không biết họ còn sống hay đã chết, người lái xe bên cạnh thì không biết đâu mất.
Chắc hẳn Từ Dương đã nhập vào người lái xe rồi chạy mất rồi.
Tôi không chút do dự, mau chóng chạy theo anh ta.
Lúc này Từ Viên Viên lại gọi: “La Hy, đừng quên mất nửa thân dưới của tôi!”
Thế là tôi quay lại nhìn, nửa thân dưới của Từ Viên Viên nằm chỏng chơ một cách đáng thương ở đó.
Nói thế nào nhỉ?
Từ Viên Viên là một người đẹp chân dài, chân cô ta rất dài, tóm lại, tôi cũng không biết phải vác thế nào để đi leo đường núi nữa, chưa nói đến đoạn sẽ dọa ngất bao nhiêu người, ngay cả tôi có lẽ cũng… Hê, lần này tôi nhìn cảnh tượng như vầy mà không cảm thấy buồn nôn, có phải là một bước tiến lớn không, nhưng cũng không nên để một cô gái liễu yếu đào tơ như tôi vác cái nửa thân dưới đó chứ?
Từ Viên Viên đang ở trong người tôi, nên tâm tư của tôi thế nào thì cô ta biết hết cả.
Cô ta thở dài, thất vọng, lại bất đắc dĩ nói với tôi: “Thôi được rồi, tôi biết bây giờ là lúc mau chóng tìm cho ra tên Từ Dương kia, tránh việc cậu ta lại tiếp tục hại người vô tội. Nhưng, La Hy à, tôi có thể xin cô giúp tôi một việc được không?
Tôi hỏi: “Việc gì vậy?”
Từ Viên Viên nói: “Sau khi việc xong xuôi, cô có thể mang nửa thân dưới của tôi về không, cho nửa thân trên của tôi hợp thể? Tôi đã chết oan uổng, chết rồi chỉ có một tâm nguyện duy nhất là được chết toàn thây.”
Đây cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng, tôi gật đầu đồng ý: “Được, tôi sẽ làm điều đó.”
Nói xong, tôi liền nhảy xuống xe để đi tìm người lái xe khách.
Bên ngoài lúc này chỉ có một câu bốn chữ thôi: Trời đen mịt mù.
Nếu mà thêm thì chỉ có: Đường núi ngoằn ngoèo.
Phóng tầm mắt ra xa, con đường lên núi này, đến cả nửa bóng người cũng không có.
Từ Viên Viên nói: “Từ Dương đã trở về nhà cậu ta rồi. Tự cậu ta sẽ không thể lết về đến nhà, nên cậu ta phải mượn xác một người sống để đưa cậu ta về, người đó chắc chắn là người lái xe. Cô đi theo hướng nhà Từ Dương, chắc chắn tìm được cậu ta.”
Tôi khổ sở nói: “Tôi không biết nhà Từ Dương ở đâu!”
Từ Viên Viên: “Tôi dẫn cô đi.”
Thật tuyệt.
Từ Viên Viên và tôi đi dọc con đường lên núi, được năm sáu mươi mét, tôi còn chưa thấy gì thì đã nghe Từ Viên Viên nói: “Tìm thấy rồi!”
Cô ta giúp tôi nhìn thấy Từ Dương bằng mắt của cô ta.
Hóa ra tôi không thấy người lái xe là vì sau khi Từ Dương nhập vào hắn ta, đã không đứng thẳng để đi, mà bò trên đường.
Tôi nhanh chóng chạy lên, thấy người lái xe bây giờ đã sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn cố bò về phía nhà Từ Dương.
Tôi tóm lấy anh ta.
“Từ Dương!”
Sau khi gọi tên anh ta, tôi đột nhiên ngừng lại.
Nhìn thấy anh ta trong tình cảnh đáng thương này, tôi không khỏi nghĩ về tình cảm ngày xưa đã từng có với anh ta, giờ thấy anh ta đang lết trên đường như vậy, tôi không khỏi cảm thương anh ta.
Tôi thở dài, nói với anh ta rất nhẹ nhàng: “Từ Dương, tôi không phải là người đã giết anh, anh có muốn tôi làm gì đó cho anh không?”