Chương 3: Phá Trinh
“Nó? Động vật gì? Gà hay vịt?”
Nhiều lúc tôi cũng không thể phân biệt được cái đại từ danh xưng thứ ba trong một câu nói uyên thâm trong thứ ngôn ngữ của chúng ta, “nó, hắn, cô ta”* khi nói thì đều không có gì khác biệt, nên không thể biết được rốt cuộc cái thứ mà cô ta muốn nói đến là thứ gì.
* Trong tiếng Trung Quốc thì ba từ này đều cùng một phát âm “ta”, tuy chữ Hán thì viết khác nhau.
Ôn Như Ca nói nhỏ: “Thịt… người chết.”
“Ọe!” Tôi thấy buồn nôn!
Chẳng trách mà tôi thấy sao như mùi thối của thịt bị rữa!
Nhưng đáng ghét nỗi, cả cơ thể tôi bị trói chặt, không thể nôn một cách thoải mái.
Ôn Như Ca cười mỉm rồi nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên nói khẽ: “Hắn ta sẽ đến tìm cô.”
“Ai?” Tôi hỏi.
Nhưng cái con người điên khùng này không trả lời, cười ha ha rồi thu dọn bát đũa, đặt lại bài vị lên bàn thờ, tôi đoán là cô ta muốn tôi nhìn cho rõ các bài vị nên đã đặt chúng xuống đất.
Cô ta thu dọn xong thì đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài vẫn hát lại bài đồng dao, nhưng có chút thay đổi trong đó: “Sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng của Âm lão gia, ăn thịt của Âm lão gia, ngủ trên nắp quan tài của Âm lão gia, là người hay ma đều không thể thoát!...”
Cô ta hát khe khẽ, dường như sợ nhà Từ Dương nghe thấy lời cô ta hát, nhưng giọng điệu có thể nghe ra là rất vui vẻ.
Nhưng tôi thì lại thấy lạnh cả sống lưng!
Không quan tâm lời bài hát kia là gì, tôi nghe như là tôi đã bị biến thành vật tế phẩm, từ vật tế phẩm cho Từ Dương nay lại thành một lão họ Âm…
Cô ta vì sao phải làm như thế?
Làm vậy là có dụng ý gì?
Cô ta rốt cuộc là đang giúp tôi, hay là đang hại tôi?
Trong lòng tôi đầy hoài nghi, một chốc lát cũng không thể tự lý giải được, chỉ còn cách tạm gác lại chúng, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh của bên ngoài, thấy không có động tĩnh gì, tôi mới cẩn thận dựng người dậy, đang muốn học như trong phim, kiếm cái gì đó để làm đứt dây trói thì đột nhiên…
Bụng tôi đau quặn!
Là miếng thịt đó!
Nó rốt cuộc cũng là thứ không sạch sẽ, ăn vào bụng thì đúng là không thể tránh khỏi sẽ đau bụng rồi!
Nhưng sao lại đau vào cái lúc thế này…
…
Tôi đau đến mức ngất đi.
Cũng không biết mình ngất bao lâu, khi tỉnh lại, tôi lại bị đau một kiểu khác.
Có người giữ chặt tôi từ phía sau, lạnh lẽo đến vô tình xuyên qua tôi, tôi tưởng là Từ Dương bèn kêu lên: “Từ Dương dừng lại!”
“Từ Dương?” Đằng sau vọng lại tiếng nói trầm và lạ tai.
Tôi bỗng cứng đờ người!
Tôi nghĩ mình bị giam như vậy, có thể sẽ bị Từ Dương làm điều đó, nhưng… nhưng tiếng nói sau lưng không phải là Từ Dương!
Chẳng lẽ Từ Dương trói tôi lại, vì muốn bán xác tôi làm điều xằng bậy, để kiếm chác?
Tôi không kịp nghĩ nhiều, người phía sau cười một cái, nghe cũng không ra là cười hay là châm biếm: “Vật tế phẩm không sạch sẽ, dám lấy miếng thịt tôn quý của ta để kết thân? Muốn chết!”
Chết??
Tôi lạnh co cả người lại!
Cũng không biết có phải do tôi co cứng người lại hay không, hắn kêu lên một tiếng, rồi càng lúc càng dồn dập mạnh hơn!
Dây trói càng tăng thêm sự đau đớn, mà người kia lại không muốn làm giảm sự đau đớn đó cho tôi, chỉ có sự động chạm phần dưới, hắn không động đến chỗ khác của tôi, thậm chí còn rất thô bạo…
Tôi đau quá ngất đi.
Chỉ là trong lúc hắn làm chuyện đó, tôi vẫn có một chút ý thức, mê mê man man, tôi cảm thấy hắn như muốn tôi chết đi mới dừng lại. Từ lúc ra khỏi cơ thể tôi, không biết hắn nghĩ gì, đứng một bên nhìn tôi rất lâu…
…
Tôi tỉnh lại lần nữa, lần này là bị lạnh nên tỉnh dậy.
Cái chỗ mẫn cảm yếu đuối nhất của tôi bị người ta dùng nước lạnh lau qua lau lại, tôi đau quá hét lên rồi tỉnh dậy, chỉ thấy giữa hai chân là một cái đầu đen – là chị của Từ Dương, không, giờ phải gọi là Ôn Như Ca mới đúng.
Cô ta cười ngây ngô, lau phần giữa hai chân đang rướm máu của tôi, động tác tương đối… không cẩn thận nhẹ nhàng chút nào.
Tôi nhịn đau, định đợi cô ta rửa xong sẽ hỏi xem có vấn đề gì thì cửa đột nhiên “toang” một tiếng, bị người ta đạp ra từ phía ngoài, mẹ của Từ Dương với bản mặt cứng đờ đứng ở ngoài cửa!
Bà ta nhìn máu dưới sàn, lại nhìn động tác của Ôn Như Ca, bỗng nhiên hiểu ra vấn đề.
“Cái con điên này!” Mẹ của Từ Dương tức giận chạy đến, một chân đạp tung chậu nước, cả người nhào vào người Ôn Như Ca để đánh.
Ôn Như Ca bị đánh, mau chóng nhổm người lên chạy, lúc này mẹ của Từ Dương mới lộ rõ sự hung hãn của mình, tóm lấy Ôn Như Ca mà đánh, bà ta đánh một cách thậm tệ. Thường người ta nói “đánh người không đánh vào mặt”, mẹ Từ Dương lại cứ nhằm mặt Ôn Như Ca mà đánh, có thể thấy kinh khủng như thế nào!
Lúc này, Từ Dương đi vào.
Anh ta ngăn mẹ lại.
Tôi cũng không biết Ôn Như Ca là khùng thật hay giả, cô ta vừa thấy Từ Dương là giống như con mèo, trốn ngay sau lưng anh ta, ôm lấy eo của anh ta, động tác vô cùng thân mật, xem ra tình cảm của họ rất tốt.
“Sao thế?” Từ Dương hỏi.
Mẹ anh ta bực tức ném cái chậu gỗ, chỉ vào tôi mà nói: “Cái con điên này, không biết là nó ghen ăn tức ở hay sao, dám dùng ngón tay để làm con bé này mất trinh.”
Dùng tay để làm mất trinh?
Tôi đơ người ra!
Nghĩ lại lúc nãy, khi mẹ Từ Dương đi vào cái góc độ đó, bà ta nhìn thấy cô ngốc đang quỳ chỗ hai chân tôi, tay đặt vào cái chỗ ấy, nên có thể bà ta hiểu lầm.
Tôi không muốn giải thích gì thêm, tôi cũng sợ sau khi mình nói chuyện đêm qua ra thì sẽ bị Từ Dương với mẹ anh ta dồn sự phẫn nộ. Trông thấy sự hung hãn của mẹ Từ Dương, tôi không muốn giống như Ôn Như Ca, bị đánh sứt đầu mẻ trán.
Từ Dương biến sắc, đẩy Ôn Như Ca ra, nhanh chóng chạy lại, lật hai chân tôi ra kiểm tra.
Tôi đỏ mặt, rồi không biết lấy dũng khí ở đâu, khép chặt hai đùi lại không để anh ta xem.
Bấy giờ, mẹ anh ta ném tới một cái khăn đầy máu, nói: “Còn nhìn cái gì? Dưới đất đầy máu còn chưa lau hết, mày có bị mù đâu mà không thấy?”
Từ Dương bèn nói: “Có khi bà dì* tới chưa biết chừng, làm gì mất trinh mà lại ra nhiều máu thế này được.”
* Kỳ kinh nguyệt.
“Để tao kiểm tra.” Mẹ của Từ Dương đến gần tôi, đang định gỡ hai chân của tôi ra thì Từ Dương cũng muốn ngó vào, bà ta liền đẩy anh ta ra, nói: “Cái này là chuyện đàn bà con gái, mày hiểu cái gì? Cút sang một bên cho tao!”
Thế là Từ Dương ngây ngốc đứng bên cạnh, xem ra cũng rất căng thẳng.
Tôi lại không muốn cho người khác xem chỗ đó của mình, mẹ của Từ Dương hầm hầm nói: “Mày không mở chân ra là tao chém!”
Tôi đành phải mở chân cho bà ta kiểm tra.
Bà ta nhìn một cái liền hiểu ra: “Đã sưng như thế này rồi, đúng là cái việc tốt đẹp mà chị mày làm ra đấy!”
Nói đoạn, bà ta lại muốn tìm Ôn Như Ca tính sổ, mà lúc nhìn lên thì nào thấy bóng dáng Ôn Như Ca, thế nên đành phải thôi.
Sắc mặt Từ Dương trắng bệch, giật giật hai môi, hỏi tôi: “La Hy, vừa nãy… vừa nãy có thật là chị anh đã dùng tay, làm chuyện… chuyện này với em…”