Kết Hôn Âm Dương (Dịch)

Chương 48: Kẻ Đi Quá Giang

Chương 48: Kẻ Đi Quá Giang

Viện trưởng Âm cười khẽ: “Chỉ cần ở trong viện, cô có động tĩnh gì, tôi đều biết cả.”
Siêu vậy á? Chẳng trách Âm Thao vừa đến, hắn ta nửa bước đã theo đến nơi.
“Nhớ đấy, ban ngày cô không cần đeo kính cũng được, nhưng về đêm, nếu cần phải rời khỏi phòng mình, thì bắt buộc phải đeo cặp kính này lên, nếu không thì sẽ có những chuyện đáng sợ xảy ra.” Viện trưởng Âm cẩn thận dặn dò tôi.
Tôi ngoan ngoãn giơ tay lên muốn hỏi: “Tôi đoán, cặp kính này chuyên dùng cho con người tránh nhìn thấy ma. Anh đã biết là tôi không có con mắt âm dương, đã không có con mắt âm dương thì việc có đeo kính này hay không thì có ích gì đâu?”
“Một người sống ở bất kỳ nơi nào đó lâu, sẽ bị ảnh hưởng của từ trường xung quanh, cơ thể sẽ dần dần bị nhiễm cái từ trường đó. La Hy, cô tưởng cô là cô của trước đây hay sao?” Viện trưởng Âm châm biếm cười.
Tôi kích động hỏi: “Nói vậy là tôi cũng sắp có con mắt âm dương?”
“Không.” Viện trưởng Âm lại cười nói: “Cô bị bệnh viện này đồng hóa, càng ngày càng giống bệnh nhân tâm thần!”
Tôi: “…”
Điều này thì tôi không phủ nhận.
Bây giờ cứ nhìn ánh mắt của bất kỳ người nào đó xung quanh, là có thể nhận ra, tôi trong mắt họ là không bình thường.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì đáng mừng.
Tôi không cận thị, cho nên việc tự dưng đeo một cặp kính lên mắt, làm tôi cứ cảm thấy sống mũi, hai tai đều khó chịu, tranh thủ lúc chưa đến bệnh viện, tôi liền bỏ kính xuống, viện trưởng Âm cũng không nói gì, xem ra bên ngoài mà không đeo kính thì đích xác là không vấn đề gì.
“Anh… còn có quy định gì chưa nói với tôi?” Tôi nghĩ hồi lâu, rồi hỏi. Ban ngày tôi có nói chuyện với Tiểu Phấn rồi, từ lời cô ta nói thì cũng biết được một vài quy định, nhưng viện trưởng Âm chỉ nói với tôi một điều thôi, như thế có phải là quá đơn giản hay không.
Viện trưởng Âm nói: “Quy định là để dành cho nhân viên tuân thủ, họ làm việc lâu ở đây, cơ thể cũng bị nhiễm từ trường ở đây, mới dễ gặp phải ma quỷ. Mà cô, chỉ là bệnh nhân, không có con ma nào đến tìm cô cả, cho nên chỉ cần đến tối cô ít đi ra khỏi phòng bệnh, thì cũng chẳng có việc gì xảy ra cả.”
“Ồ…” Tôi đáp nhẹ một tiếng, trong lòng lại nghĩ: Quy định càng nhiều, càng làm người khác cảm thấy tò mò! Ở trong phòng bệnh, thật là chán đến phát mốc hết cả người lên! So với việc bị mốc lên như thế, không bằng tôi đi thám hiểm một phen!
Viện trưởng Âm dường như biết được suy nghĩ của tôi: “Cô La này, tôi phải nhắc nhở cô một điều. Cho dù vị đại nhân nhà cô có hơn tôi mấy bậc quan, nhưng ở chỗ của tôi trấn giữ là nơi trọng yếu của Âm Ty, đừng nói là hắn, đến ngay cả Diêm Vương Đế cũng không thể đến nơi này mà phá hỏng quy tắc ở đây của tôi.”
Tôi bất lực nói: “Nhưng tôi ở bệnh viện này đến phát ngấy rồi, không phải anh định giam tôi như phạm nhân như vậy chứ? Tôi cũng muốn tìm việc gì đó để làm, mới có thể giết thời gian! Viện trưởng đại nhân, anh không thể mở mấy căn phòng có ma cho tôi đi thám hiểm một chút hay sao?”
“Cô rảnh rỗi thế à?”
“Vâng!” Tôi dùng hết sức gật gật đầu!
Nếu bạn mà phải mặc áo bó tay suốt cả tháng, bị trói trên giường, ngay đến lật người cũng không được, bạn sẽ giống như tôi, thà đi kiếm một vài việc kích thích một chút để làm, cũng không muốn mình bị chán ngấy mỗi ngày!
Hắn ta suy nghĩ rồi nhìn tôi hồi lâu, cũng không biết hắn ta nghĩ cái gì, lâu sau, hắn ta mới cười khẽ: “Cô đã muốn tìm chút cảm giác kích thích, vậy… đêm nay trên đường khi trở về phòng, tôi cho phép cô không cần đeo kính.”
“Thật không?” Tôi vui vẻ hỏi lại!
“Ừ.”
“Nhưng tôi không có con mắt âm dương, tôi cũng không nhìn thấy!” Tôi nói.
Viện trưởng Âm giơ tay vuốt qua đôi mắt của tôi, có thể là đang mở con mắt âm dương cho tôi, thế là tôi sung sướng nhảy gần lại cửa sổ xe để nhìn, bây giờ đã là hơn ba giờ đêm, ngoài đường chắc chắn sẽ có ma lượn lờ!
Tôi vừa ngó ra xem, phát hiện bên ngoài đường lạnh lẽo có thêm một cái bóng trắng.
Cô ta đứng ngay trên đường, không ngừng giơ tay vẫy.
Tôi nghe người kể câu chuyện ma thế này: Nửa đêm khi lái xe, nếu nhìn thấy ngoài đường có người giơ tay vẫy, nhất định không được dừng xe, bởi cái người vẫy tay xin dừng xe đó thường không phải là người…
“Tiểu Châu, dừng xe.” Viện trưởng Âm nói.
“Vâng.” Lái xe đáp.
Anh ta họ Châu, tôi chưa từng trông thấy anh ta trước đây, có thể là do anh ta phụ trách lái xe cứu thương, nên ít khi làm việc ở trong viện.
Lần đầu tôi nhìn thấy Tiểu Châu, suýt bị anh ta dọa sợ khiếp vía, bởi vì trên mặt anh ta có một vết sẹo dài từ đầu xuyên qua mũi dài đến tận cằm bên trái, nhìn cứ như là một cái mặt đã bị chém thành hai phần vậy!
Vết thương đó xuyên qua mắt phải, mắt phải của anh ta không có mí mắt, lộ ra một con mắt trắng toát. Đó là một con mắt giả.
Nếu không phải anh ta đang mặc quần áo của viện thì chắc cảnh sát cũng gô cổ anh ta lại hốt lên phường…
Tiểu Châu dừng xe ngay bên đường, thò đầu ra hỏi: “Cô ơi, cô muốn đi đâu?”
“Tôi muốn… về nhà…” Cô gái đó nhẹ nhàng nói, lúc này gió nhè nhẹ thổi bay tóc dài của cô ta, dưới bộ tóc đó là một gương mặt toàn máu, thật sự rất khủng khiếp!
Tiểu Châu tiếp tục hỏi: “Cô sống ở đâu?”
Cô gái đó nói: “Số 444… Đường Mẫu Đơn…”
Tiểu Châu nghĩ một lúc nói: “Tôi với cô không thuận đường, nhưng tôi có thể đưa cô đi một đoạn, đưa cô đến đường Phù Dung, cô xuống xe tự đi về nhà, có được không?”
Cô gái đó từ từ gật gật đầu.
“Lên xe đi.” Tiểu Châu mở cửa sau của xe cứu thương bằng điều khiển từ xa trên cabin.
WHAT?!
Tôi thấy cửa sau xe cứu thương bật mở, suýt nữa máu trong người phun cả ra ngoài!
Ông anh ơi, anh muốn đưa con ma này một đoạn đường thì đưa, chẳng phải cạnh ghế lái còn chỗ hay sao? Anh lại không để “cô ta” ngồi chỗ đó, mà để cô ta ngồi đây với tôi!!
Vù…
Gió lạnh thổi vào.
Tôi cuối cũng lại có cảm giác sống lưng lạnh toát, da đầu tê bì, da gà da vịt nổi lên rồi rơi hết xuống đất sau bao nhiêu lâu.
Cô ta đi lên xe rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi muốn chửi thề, cả cái xe cứu thương còn đầy chỗ, sao cô không ngồi cạnh viện trưởng Âm để hít hít chút “tiên khí” chứ?
Tôi khóc không thành tiếng.
Đồng thời cũng len lén nhìn sang “chị gái” đang ngồi bên cạnh…
Tôi nhìn thấy cô ta bị nát một bên mặt, trong hốc mắt bên bị nát có những con giòi loe ngoe, từ hốc mũi hốc mắt trườn qua bò lại, dịch vàng từ đó vẫn cứ chảy ra – mà phần mặt bị nát đó lại đang hướng về phía tôi!
“Ọe!” Tôi không thể khống chế được dịch chua của dạ dày sắp trào lên!
“?” Ma nữ chầm chậm quay mặt lại nhìn tôi với vẻ thắc mắc.
Nửa bộ mặt còn lại của cô ta quả nhiên không bị làm sao, một khuôn mặt Vline mày lá liễu, từ nửa khuôn mặt đó có thể đoán cô ta là một cô gái đẹp, cũng không biết cô gái xinh đẹp này rốt cuộc đã trải qua tai nạn khinh khủng thế nào, mới bị chết thảm như thế.
“Không sao không sao…Tôi say xe…” Tôi xấu hổ cười, nhưng nhìn cô ta thêm một lần, tôi lại: “Ọe…”
Đại ca, anh mở con mắt âm dương cho tôi, chứ có mở cái mũi âm dương đâu, tại sao tôi có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi phát ra từ người của cô ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất