Kết Hôn Âm Dương (Dịch)

Chương 49: Mùi Người Chết Ám Trên Xe

Chương 49: Mùi Người Chết Ám Trên Xe

“Ọe…” Tôi lùi vào một góc xe để nôn!
Mùi người chết này!
Bạn có thể chưa nhìn thấy người chết, cũng chưa ngửi mùi bốc ra từ thi thể người chết, nhưng bạn có từng ngửi mùi chuột chết, hay xác động vật chết chưa… cái mùi này giống hệt mùi con mèo mà tôi nuôi bị chết thời trung học, thậm chí còn kinh khủng hơn. Mùi của thối rữa làm người ta cảm thấy tuyệt vọng! Bởi vì trong xe cứu thương này được thiết kế đặc biệt để tránh các bệnh nhân tâm thần thoát được, nên cực kiên cố và chắc chắn, còn có thể lưu giữ được mùi lâu!
Vậy có làm bạn cảm thấy khủng khiếp không?
Muốn khóc luôn.
“Cô… tại sao… nhìn thấy tôi thì buồn nôn…? Ma nữ chầm chậm nói: “Trông tôi… xấu lắm à?”
Cách nói này lạnh lẽo như một con dao, cứ thế cứa lên da đầu đang tê bì của tôi.
Tôi cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn một cách tuyệt vọng: “Tôi say xe!”
Cô ta nhìn chòng chọc vào tôi, biểu cảm tuy không lộ rõ, nhưng tôi biết là cô ta đang giận tôi!
“Tôi, tôi thật sự bị say xe.” Nói thế xong, tôi giả vờ ôm mặt, làm ra vẻ yếu mệt không chịu được, dựa vào thành xe, giả vờ ngủ.
Cũng may là ma nữ không tiếp tục truy cứu, cô ta quay đầu rồi không động đậy nữa.
Tôi len lén hé mắt nhìn cô ta để đánh giá tình hình, thấy dáng ngồi của cô ta cứng đờ thẳng đuột, người bình thường khi ngồi xe, nếu có chỗ dựa sẽ lập tức dựa vào, mà cô ta, đằng sau không thèm dựa lấy một cái, tư thế như các bé học sinh tiểu học ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng tăm tắp nghe giảng vậy.
Nửa mặt này của cô ta nhìn một lúc thì đã quen dần.
Nhưng cái mùi người chết phát ra, thì ngửi mãi vẫn thấy không quen nổi, tôi không ngừng muốn nôn, nhưng cố gắng kìm xuống.
Mị thấy mị khổ lắm luôn!
Cái đường Phù Dung đó khi nào mới tới nơi chứ?
Sắp tới rồi chứ, mau để cô ta xuống, tôi mới đỡ được.
***
Đường Phù Dung đến rồi.
Xe cứu thương dừng lại, cửa cũng mở ra.
Tiểu Châu quay đầu lại nói: “Cô gái, đến đường Phù Dung rồi, cô xuống xe đi. Đường Mẫu Đơn cách đường Phù Dung một con đường, cô tự mình đi đến đó nhé.”
“Đưa tôi… Về nhà…” Ma nữ âm u nói.
Tiểu Châu lắc đầu: “Chúng tôi không thuận đường.”
“Đưa tôi về nhà…” Ma nữ đó vẫn cương quyết nói.
Tiểu Châu ngữ khí cương quyết: “Chúng ta không cùng đường đi, mời cô xuống xe!”
“Đưa tôi về nhà!” Ma nữ bỗng dưng điên loạn, “rầm” một tiếng, làm tôi sợ nhảy dựng cả lên, còn tưởng có vật gì đó bị nổ, hóa ra là cửa xe đóng sầm lại!
Tiểu Châu điều khiển đóng cửa hay sao?
Không, anh ta đã mời ma nữ đó xuống xe, lại làm sao có thể đóng cửa xe được? Cái cửa này đích thị là ma nữ đó đóng lại, bởi cô ta không muốn xuống khỏi xe!
Cô ta vồ lên, ghế lái bị ngăn lại với đằng sau chỗ chúng tôi ngồi, nhưng ở giữa có một vách kính ngăn có thể để cho tài xế nhìn thấy tình hình đằng sau và chúng tôi cũng có thể nhìn thấy trên ghế lái dễ dàng.
Giờ thì cô ta đang vồ lấy cái cửa kính đó rồi cào cào, giọng gầm gào lên: “Đưa tôi về nhà!!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Cô ta đập cửa kính ầm ầm!
Cô ta đập như thế, chiếc xe cũng theo đó mà lắc mấy lần!
Lúc trước vì để tránh xa mùi tanh tưởi thối rữa của người chết nên tôi đã ngồi sát về hướng này, bây giờ cô ta xông đến đây, lại làm cho cự li của chúng tôi gần hơn, cái mùi người chết này…
Ọe…
Tôi cố nhịn!
Đột nhiên, thật là có những cái cơ duyên chẳng đâu vào đâu.
Ánh mắt của tôi lại đang nhìn vào… nhìn vào…
Da đầu tôi tê bì, tóc gáy dựng lên, cái cảm giác này là một dự cảm không lành…
Cô ta tóm lấy cổ tôi, rồi bắt đầu vừa bóp mạnh vừa lắc người tôi làm rung chuyển cả xe.
“Đưa tao về nhà!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôi bị cô ta bóp nghẹt cổ không thể thở được, cố gắng vùng vẫy và dùng hết sức để nói từng từ: “Người lái xe… không phải tôi… cô muốn bóp cổ… thì bóp cổ lái xe… chứ!”
Kết quả là cô ta càng điên lên, lúc này tôi không thể nói thêm được gì nữa.
Thật là sắp chết đến nơi rồi!
Tôi cố với lấy viện trưởng Âm ngồi đối diện, cầu hắn ta cứu tôi!
Nhưng hắn ta lại chỉ ngồi đó cười một cách thích thú: “La Hy, chỉ có dựa vào khả năng này của cô, cô cũng muốn đi tìm ma quỷ? Tìm thấy ma quỷ rồi, cô định làm gì để cứu mình? Chẳng lẽ cô nghĩ Thập Nhị Gia giao cô vào tay tôi, thì tôi phải chạy theo chùi đít cho cô hay sao?”
Anh…
Anh!
Đừng ở đó mà nói đạo lý nữa được không? Anh còn ở đó nói đạo lý nữa, tôi sẽ tắt thở ở đây!
Nhưng viện trưởng Âm không có ý muốn giúp tôi, có lẽ hắn ta cảm thấy tôi biến thành ma thì sẽ càng phải nghe lời hắn ta, cho nên cứ vậy mà chết luôn cũng được.
Lúc tôi sắp ngất đi vì nghẹt thở, thì đột nhiên cổ tôi được thả ra, tôi cố gắng hớp lấy không khí nhiều nhất có thể vào phổi để sống sót.
“Khụ! Khụ! Khụ!” Tôi ho một tràng dài.
Trong lúc lơ mơ, tôi thấy Âm Thao đang ném con ma nữ xuống xe, tiếp đó cũng đá luôn tên viện trưởng Âm kia xuống xe.
Trời, anh thật là ngầu.
“Khụ khụ!” Tôi ho không ngừng, bị con ma nữ đó bóp cổ, làm cho khí quản của tôi bị tổn thương, bên trong cứ thấy ngứa rát, muốn ho ra, ho một cái mà lại có cảm giác muốn ho ra máu…
Âm Thao nổi giận lôi đình lườm một cái, lúc này mới ôm tôi lên.
Đôi môi lạnh lẽo của hắn dán lấy môi tôi, một luồng gió lạnh thổi vào lồng ngực tôi, đột nhiên, trong ngực không thấy rát nữa, hô hấp cũng lưu thông, tôi thoải mái hơn chút.
Âm Thao vứt tôi trở lại chỗ ngồi, nhìn biểu cảm của hắn với tôi, xem ra hắn vẫn còn giận tôi lúc trước nôn vào người hắn.
Tên quỷ nhỏ nhen này.
Tôi nhảy lên ôm lấy hắn, dụi mặt vào người hắn, dùng hết sức ôm chặt lấy hắn.
Cả người hắn cứng ngắc, giọng nói run run: “Giữa thanh thiên bạch nhật! Nam nữ thọ thọ bất tương thân! Còn ra thể thống gì nữa! Không, không biết xấu hổ à!!
“É, tên ngốc này, đơn giản hai từ ‘thả ra’ chẳng phải là xong à? Nói nhiều thế làm gì?” Tôi từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, quả nhiên lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ lự của hắn. Ồ khuôn mặt xanh lét thường thấy giờ đây đỏ lự lên đến tức cười.
Quan niệm của cái tên người thời xửa thời xưa này, thật đáng yêu quá, hi hi.
Hắn ta đẩy tôi ra cũng không được, không đẩy tôi ra cũng không được, hai cái tay hoàn toàn không biết đặt đâu: “Cô, cô đột nhiên ôm cứng lấy tôi làm cái gì?”
Tôi lại ôm chặt thêm lần nữa, nói: “Tôi muốn xem trên người anh có mùi người chết hay không. Thật lạ à nha, đều là người đã chết, mà trên cơ thể anh không hề có mùi người chết hay vậy? Sao lại còn có mùi thơm thoang thoảng?”
Hắn ta cũng bó tay với tôi: “Cái kiểu như cô, hành động càng ngày càng thấy quá đáng, lúc trước đáng lẽ không nên đưa cô vào viện tâm thần!”
Tiếp đó, cách nói của hắn thay đổi: “Tránh ra! Bổn quân còn có việc muốn dặn dò cô!”
Tôi nhanh chóng bỏ tay ra, ngay lập tức đứng ngay ngắn.
Âm Thao nghiêm giọng nói: “Bổn quân luôn ở sau cô để quan sát cô, những lời Âm Thiện nói, ta cũng nghe thấy hết rồi. Hắn ta nói đúng, nơi mà hắn ta trấn giữ chính là địa thế quan trọng của Âm Ty, cho dù là chủ tử của hắn ta Diêm Thất… chính là người mà nhân gian gọi là Diêm Vương Đế đó cũng không thể làm hỏng quy tắc nơi này, nếu không thì sẽ làm cho trật tự âm dương bị đảo lộn! Cho nên, cô phải hiểu thân phận của mình, đừng nghĩ có chỗ dựa là bổn quân, mà làm loạn trong địa bàn của người ta!”
Nói xong, hắn rút ra một vật, tôi nhìn hơi quen mắt, đó chẳng phải là chiếc roi tôi bị Bao Thị lấy mất ở Từ Gia Trại?
“Cầm lấy, nếu không may mà phạm vào Mê Hồn Ty, không may rơi vào khó khăn mà Âm Thiện không cứu cô, thì hãy dùng chiếc roi này đập nát nó để thoát thân.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất