Tiêu Thiên khẽ khàng thở ra một hơi, không có tránh ra, nhìn Chung Lệ Song rất nghiêm túc: “Chung tướng quân, đánh con ở trước mặt mọi người dễ khiến nàng ấy có bóng ma tâm lý đấy!”
“Thân Vương, ta nể mặt mũi của bệ hạ nên mới giảng đạo lý với ngươi, nhưng không đại biểu ta không dám ra tay!” Giọng điệu Chung Lệ Song âm trầm, siết chặt nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc.
Chung Lệ Song vừa nói ra lời này, sắc mặt Chung Linh và Lưu Diễm đồng thời thay đổi.
Ra tay với Tiêu Thiên?
“Không, mẹ ơi người tuyệt đối không thể ra tay với Thân Vương đại nhân, người muốn đánh thì đánh con gái đi.” Chung Linh lúc này sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng lao tới từ phía sau Tiêu Thiên, ôm cổ Chung Lệ Song.
Chung Linh thực sự bị lời này của mẫu thân nhà mình dọa cho sợ chết khiếp.
Nàng thà để mình bị mẹ đánh con hơn, nhiều nhất là chịu chút đau khổ về da thịt thôi.
Dù sao cũng là mẹ ruột, còn có thể đánh chết mình luôn chắc?
Thế nhưng nếu như mẹ ra tay với Thân Vương đại nhân, Chung Linh vô cùng lo lắng nhỡ đâu Tiêu Thiên bực mình quá, không có khống chế được tính tình, trở tay đánh chết mẹ mình thì làm sao bây giờ?
“Chung tướng quân, không được, hay là... bình tĩnh rồi hãy quyết định đi.” Lưu Diễm bên cạnh cũng sợ đến đổ mồ hôi trán, vội vã xua tay.
Nếu như đánh nhau thật, dựa vào lực lượng của Thân Vương đại nhân, chỉ sợ toàn bộ trấn Thanh Viêm sẽ trực tiếp biến mất.
“Linh Nhi, Lưu Diễm, hai người các ngươi...” Chung Lệ Song trừng mắt, không thể tin tưởng được.
Bà không biết thực lực chân thật của Tiêu Thiên. Ở trong mắt bà, hai người này đã bị Tiêu Thiên hút hồn rồi.
Nhất là Chung Linh, vì bảo vệ Tiêu Thiên mà ôm cổ bà không chịu buông tay, đôi mắt hoảng sợ cứ nhìn mình, đều sắp gấp gáp đến bật khóc luôn rồi.
Chung Lệ Song vừa thương tiếc con gái vừa vô cùng tức giận, trong lòng buồn buồn nghĩ: “Đứa con gái ngốc này, đây... đây là nam nhân của bệ hạ, đâu phải người con có thể tương tư được?”
Thế nhưng bà lại không biết, Chung Linh làm vậy đâu phải bởi vì bảo hộ Thân Vương đâu.
Nàng là đang bảo vệ mẫu thân nhà mình đấy!
Chung Linh thực sự sợ mẫu thân nhà mình nổi tính bướng bỉnh, ương ngạnh muốn ra tay với Thân Vương, sau đó bị một tát chụp chết.
Cho nên, Chung Linh gấp gáp đến muốn khóc.
Tiêu Thiên càng gấp đến tê cả da đầu, tình huống này không tốt lắm đâu.
“Hắn nói không sai, trước công chúng như này, không nên càn quấy thêm nữa.” Tử Nhược Yên nhẹ giọng mở miệng, đồng thời chuyển ánh mắt đi, bốn phía đã có một ít bách tính trấn Thanh Viêm hiếu kỳ nhìn lại.
Không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, bởi vì biết Lưu Diễm, cũng biết thân phận của Tiêu Thiên và Chung Linh.
“Thân Vương đại nhân, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Lúc này, vài người trên trấn bỗng nhiên lại gần hỏi Tiêu Thiên, đồng thời nhìn Chung Lệ Song với vẻ vừa sợ sệt vừa cảnh giác.
Đám người này tiến đến bên cạnh Tiêu Thiên, giống như là đang bảo vệ hắn.
Bọn họ không nhận ra vị ở địa vị cao là Chung Lệ Song đây, chỉ là lo lắng Tiêu Thiên bị người khác làm khó.
Chuyện đột nhiên xảy ra khiến ánh mắt Tử Nhược Yên hơi khác thường.
Chung Lệ Song cũng rất bất ngờ, nhìn đám bách tính trấn Thanh Viêm bảo vệ Tiêu Thiên mà trong lòng cực kỳ giật mình.
Sức hấp dẫn của Tiêu Thiên lớn như vậy à?
Mấy bách tính này đều là nam đấy!
“Khụ khụ, chư vị hương thân, đây là người quen của bản vương, không cần phải căng thẳng.” Tiêu Thiên ho nhẹ hai tiếng, vội vã chắp tay hướng bách tính trên trấn ở hai bên: “Tất cả giải tán, bận việc của mình đi thôi.”
Bách tính của trấn Thanh Viêm nhìn thấy Tiêu Thiên đều đã nói như vậy, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
“Đã như vậy thì bọn ta đi trước đây.”
“Thân Vương đại nhân, nếu như có chuyện gì thì cứ kêu lên là được.”
“Đại nhân, sắc trời đã tối rồi, không bằng đến nhà của ta nghỉ ngơi đi.”
Đối mặt với các dân chúng ngươi một lời ta một câu, Tiêu Thiên vui vẻ xua tay, ra hiệu cho bọn họ: “Khách khí khách khí quá, ta còn phải dự tiệc nên cần phải đi trước.”
Sau đó, dưới hoan thanh tiếu ngữ, một đường tiễn đưa của dân chúng trấn Thanh Viêm.
Đội ngũ nhỏ do đám Tiêu Thiên hội hợp cùng với hai người Tử Nhược Yên rời khỏi thôn trấn, từ đầu trấn nơi này đi về phía hoàng thành.
Ra thôn trấn, Chung Lệ Song đã qua cơn tức, nhìn Tiêu Thiên đầy kỳ quái.
Thân Vương không có tác dụng gì trong mắt bà thế mà lại được bách tính trấn Thanh Viêm kính mến như vậy, dựa vào cái gì chứ?
Mà Tiêu Thiên thì lặng lẽ quan sát Tử Nhược Yên.
“Giảng đạo lý, cô vợ này đẹp mắt thật đấy.” Tiêu Thiên cảm khái trong lòng, tuy Tử Nhược Yên mặc áo váy phổ thông nhưng vẫn không thể che giấu được tư thái thướt tha của nàng.
Tuy khuôn mặt nàng đã bị khăn che mặt che khuất, nhưng nhìn đôi mắt giống như lóe lên ánh sao của nàng vẫn sẽ bị thu hút thật sâu.