Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 52 Đánh con là không đúng

Đúng lúc này, Tử Nhược Yên bỗng nhiên xoay đầu lại, cặp mắt kia đối diện với Tiêu Thiên.

“...” Nhìn lén bị phát hiện, Tiêu Thiên có chút xấu hổ, nhưng nghĩ lại thì đối phương là vợ mình trên danh nghĩa, sợ cái gì chứ?

Sắc mặt Tiêu Thiên thản nhiên, tiếp tục xem một cách đường đường chính chính.

“Ngươi làm cái gì mà lại khiến bách tính trấn Thanh Viêm đối xử với ngươi như vậy thế?” Tử Nhược Yên cũng không tránh né, đón nhận ánh mắt của Tiêu Thiên, mở miệng hỏi: “Trẫm rất ngạc nhiên!”

“Hửm?” Tiêu Thiên nghe nàng nói vậy, lập tức trừng mắt.

Ngay sau đó, trên khuôn mặt của Tiêu Thiên lập tức hiện ra một nụ cười tươi.

Khi một nữ nhân bắt đầu tò mò về một nam nhan, điều đó đại biểu cho nàng...

Thua rồi!

Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “???”

Nàng đang hỏi hắn vấn đề mà, kết quả Tiêu Thiên này không trả lời thì thôi đi, lại còn đứng đấy cười vui cái gì thế?

Tử Nhược Yên tò mò thêm lần nữa.

“Rất đơn giản, đập tiền vào là được.” Tiêu Thiên thuận miệng trả lời, kế đó nhún vai rồi chỉ xuống con đường dưới chân: “Ta ra tiền sửa đường thay bọn họ không được à?”

“Ngươi lấy tiền từ đâu ra?” Tử Nhược Yên nhíu mày: “Nếu trẫm nhớ không nhầm, tiền chi tiêu của ngươi cũng không nhiều lắm.”

“Muốn lấy ra để sửa đường hẵng là còn thiếu một khoản rất lớn.”

Đúng vậy, đây là một lỗ hổng.

Tiêu Thiên không thể nói với Tử Nhược Yên rằng tiền trong tay mình đều là đoạt lấy từ việc hủy diệt Huyết Vân lâu được.

Có điều ......

Tiêu Thiên lộ ra nụ cười, nói bằng giọng điệu trêu đùa: “Bệ hạ, đừng quên ta là phu quân của người, Thân Vương đặc biệt nổi bật của hoàng triều Đại Viêm, người muốn kết bạn với ta rất đông.”

“Trong khoảng thời gian này, ta nhận lễ vật tới mỏi cả tay, đếm tiền đến nỗi sắp bong gân luôn đấy.”

Tuy đây là cái cớ, nhưng cũng là sự thật.

Cho dù rất nhiều người trong triều đều xem thường Tiêu Thiên, nhưng chí ít sẽ không biểu lộ ra ngoài mặt.

Ngược lại, có không ít người đến kết giao, muốn làm quen với Tiêu Thiên.

Tử Nhược Yên cũng không nghi ngờ gì, nàng chỉ hừ lạnh: “Xem ra, trong triều chúng ta quả là có không ít người có tiền nhỉ.”

“Nhưng trẫm cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy đâu?”

Tử Nhược Yên bỗng nhiên lên tiếng, khiến cho lòng Chung Linh và Lưu Diễm chợt căng thẳng hẳn lên.

Chẳng lẽ bệ hạ phát hiện ra điều gì rồi ư?

Chắc là không đâu, Thân Vương có thể hủy thi diệt tích khoa trương đến vậy, đúng lý ra bệ hạ không phát hiện được manh mối gì mới phải.

Sau đó, Tử Nhược Yên lần nữa cất lời: “Chỉ là tu sửa một con đường, không đến mức khiến cho bách tính cảm kích ngươi đâu.”

Chung Lệ Song đi theo bên cạnh nàng cũng quay đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên, chẳng hề lơi lỏng.

Cảnh tượng vừa rồi cũng có tạo thành tác dụng nhất định với bà.

Dù sao, trong lòng Chung Lệ Song bà thì vị Thân Vương này là người bất tài kém cỏi mới đúng, sao có thể được bách tính trấn Thanh Viêm kính yêu như vậy?

Nhìn thấy bệ hạ và mẫu thân đều không tin, Chung Linh vội vàng mở miệng: “Bởi vì Thân Vương đại nhân có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho bách tính Trấn Thanh Viêm ạ!”

Nghe Chung Linh bỗng nhiên nói chuyện, cả Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song đều đồng loạt nhìn sang nàng.

“Rượu của trấn Thanh Viêm uống rất ngon nhưng chỉ được bán ở mỗi hoàng thành, do đó cuộc sống của bách tính trong thị trấn chỉ có thể gọi là dễ chịu một chút nhưng vẫn chưa thể nói là rất tốt.”

“Nhưng Thân Vương đại nhân nguyện bày mưu tính kế vì bách tính trấn Thanh Viêm.”

“Theo cách nói của Thân Vương đại nhân, cái gì mà đóng gói thương hiệu, tiếp thị bỏ đói gì gì đó, ngược lại giúp cho rượu Thanh Viêm bây giờ trở nên vô cùng lợi hại.”

Lưu Diễm bên cạnh bỗng lên tiếng tiếp lời, giọng nàng trầm thấp: “Non nước Thanh Viêm, nước lành dưỡng rượu ngon, chất lượng Đại Viêm, tửu trấn cổ trăm năm.”

Chung Linh giơ ngón tay cái lên, chất giọng trong trẻo lần nữa vang lên: “Rượu Thanh Viêm, rượu Đại Viêm, Nữ Đế uống, cũng khen ngon!”

Lưu Diễm lại nói tiếp: “Có lời chứng thực của Thân Vương đại nhân và sự đảm bảo của Hộ Bộ Thượng Thư Chung đại nhân, rượu Thanh Viêm đã đổi tên là rượu Nữ Đế Thanh Viêm, trở thành loại rượu cao cấp nhất trong khắp hoàng thành.”

“Một vò rượu hiện giờ là ngàn vàng khó mua.”

Chung Linh bên cạnh gật đầu tán thành: “Có thể đoán được, cuộc sống của bách tính trấn Thanh Viêm sẽ chỉ ngày càng tốt hơn nhờ vào rượu Nữ Đế này, họ có thể không thích Thân Vương đại nhân sao?”

Hai người Lưu Diễm và Chung Linh ngươi một lời ta một câu, hết sức ăn ý, phối hợp hoàn mỹ.

Đương nhiên đây không phải ý tưởng nhất thời, mà là đã sớm thương lượng tình huống ổn thỏa.

Nhờ đó, các nàng cũng có thể nhân tiện giải thích được chuyện tại sao thái độ của cả hai đối với Tiêu Thiên lại đặc biệt thân thiết như vậy.

Bởi vì tuy Tiêu Thiên không có cảnh giới, nhưng cũng là người có bản lĩnh.

Kịch bản quả thực quá hoàn mỹ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất