Rượu Thanh Viêm được Tiêu Thiên cải tiến dựa theo kỹ thuật sản xuất của Trái Đất, thế nên chất lượng lập tức tăng vọt.
“Người có thể làm cho Chung thúc khen ngợi không nhiều đâu.” Lúc này, Tử Nhược Yên lần nữa lên tiếng: “Nhưng Chung thúc lại hết lòng khen ngợi ngươi, tại sao ngươi cứ một mực cau mày?”
Tử Nhược Yên quả thực không hiểu, nếu được người khác thổi phồng thì hẳn là nên phấn khởi mới đúng, vậy tại sao sắc mặt Tiêu Thiên ngược lại càng ngày càng khó coi?
Tiêu Thiên suy nghĩ một lát cũng không biết nên nói thế nào.
Nhưng ngay lúc này, Tử Nhược Yên lại nói tiếp: “Nếu trẫm nghĩ không sai, ngươi chỉ là muốn chút trải qua ngày tháng an nhàn, sống phóng túng như lời ngươi nói, đúng không?”
“Chung thúc bên này cứ khen ngươi không ngớt, ngươi lo trẫm sẽ bảo ngươi làm quan, vất vả vì Đại Viêm?”
Hai mắt Tiêu Thiên trừng lớn, không thể tin nổi.
E rằng nữ nhân này chính là con sâu trong bụng mình nên mới nhìn thấu tâm tư của hắn thế này.
Nhưng một khắc sau, Tử Nhược Yên càng khiến cho Tiêu Thiên không thể tin hơn nữa.
“Yên tâm, trẫm sẽ không bảo ngươi làm chuyện gì đâu, ngươi cứ làm Thân Vương nhàn tản, sống phóng túng là được.”
“Trẫm đã nói để ngươi cả đời này đều hưởng vinh hoa phú quý, không lo cơm áo, sao có thể khiến cho ngươi bận rộn được?”
Lời này của Tử Nhược Yên khiến cho những người khác đều hết sức kinh ngạc.
Chung Lệ Song càng không thể tin: “Bệ hạ, Thân Vương đã có tài như thế, sao lại không cần, chẳng phải......”
“Bây giờ Đại Viêm loạn trong giặc ngoài, tất cả đều bị bao trùm bên trong lớp sương mù, trẫm dùng bùa triệu hoán hắn đến, bản thân việc đó đã là một món nợ.” Tử Nhược Yên khoát tay, ra hiệu Chung Lệ Song không cần nhiều lời.
Nàng lại nhìn về phía Tiêu Thiên, chân thành nói: “Trẫm không cần ngươi làm gì hết, chỉ cần vui vẻ là được.”
“......” Đầu mày Tiêu Thiên khẽ giật, lòng không nhịn được run lên.
Chết tiệt......
Nữ nhân này lại thả thính lão tử.
“Bệ hạ, người chiều Thân Vương quá rồi.” Chung Lệ Song lắc đầu, cảm thấy vấn đề không nhỏ: “Đến lúc đó sẽ có một số người lại mượn đề tài này để nói chuyện của mình, không ngừng dâng thư.”
“Vậy thì đã sao, trẫm vất vả cực khổ, tận tâm tận lực vì Đại Viêm lâu như vậy......” Tử Nhược Yên nói đến đây lại nhìn về phía Tiêu Thiên: “Phu quân trẫm hưởng thụ một chút cũng không được à, kẻ nào dám nói năng huyên thuyên?”
“Nếu thế, trẫm cũng không ngại một lần làm bạo quân, chém đầu vài người, trấn áp đám yêu ma quỷ quái trong triều đình.”
Tiêu Thiên bên cạnh nghẹn họng trân trối nhìn nàng.
Nàng dâu nhà mình bá đạo như vậy à?
Đây chính là cảm giác được Nữ Đế bao nuôi ư?
Lười tới nỗi không cần tìm cái cớ, chỉ cần nằm yên hưởng thụ là được.
Sướng!
Suy nghĩ trong lòng mỗi người chứng kiến một màn này hoàn toàn không giống nhau.
Đương nhiên, người lo lắng nhất chính là Chung Lệ Song.
Ngoài chuyện bà lo việc Nữ Đế cưng chiều Tiêu Thiên như thế có thể rước lấy chỉ trích từ thần tử trong triều.
Mặt khác, bà còn lo rằng có khi nào sức hấp dẫn trên người Tiêu Thiên thật sự sẽ khiến bệ hạ trầm mê mà bỏ bê chính vụ hay không?
Ngược lại, về phần trượng phu Chung Dương Minh của mình thì bà lại không lo lắng nhiều như vậy. Chỉ là có chút đáng tiếc.
Nếu Tiêu Thiên vào triều làm quan, có lẽ hoàng triều Đại Viêm sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng suy ngẫm cẩn thận, Tiêu Thiên vào triều làm quan sẽ có lực cản rất lớn, có một số người nhất định sẽ không cho hắn bước chân vào triều đình.
Trong đó, Thừa Tướng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Còn Chung Linh và Lưu Diễm?
Hai người họ cũng không suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy tình huống trước mắt khá là thú vị.
E rằng vệ hạ căn bản cũng không biết thực ra phu quân nàng yêu thương có chiến lực khủng khiếp có thể gọi là nghịch thiên.
“Nói đi cũng phải nói lại, thời điểm Độc Chiểu lão nhân, một trong lục tà của Hắc Hồn điện chết ở đầu trấn Thanh Viêm, ngươi cũng đang có mặt ở đó đúng không?” Lúc này, Nữ Đế Tử Nhược Yên đột nhiên nhìn về phía Lưu Diễm, lên tiếng hỏi han.
Lưu Diễm trả lời ngay: “Đúng vậy ạ, thưa bệ hạ!”
“Nói rõ chi tiết xem.”
“Vâng ạ!” Lưu Diễm vội gật đầu, bắt đầu diễn tả tình cảnh lúc đó: “Khi ấy, bọn ta theo Thân Vương đại nhân đi săn ở núi Thanh Viêm, Thân Vương muốn uống rượu, thần vội vã đi trấn Thanh Viêm lấy rượu......”
Sau đó, Lưu Diễm gần như kể lại tám chín phần mười câu chuyện.
Nội dung duy nhất bị lấp liếm chính là thân phận của Tiêu Thiên.
Trong nội dung mô tả của Lưu Diễm, nàng chỉ nói người ra tay lúc đó là một cường giả xa lạ.
Trừ chuyện đó ra thì còn lại đều là nói thật, cực kỳ chi tiết.
Thẳng đến cuối cùng......
“Thật sự là một quyền?” Chung Lệ Song không nhịn được đứng bật dậy, hô lên đầy kinh ngạc.
Trước đây, lúc bà và bệ hạ đích thân tới quan sát tình hình, quả thực đã đưa ra kết luận như thế.
Nhưng khi tự mình nghe được Lưu Diễm nói ra như vậy, rung động trong lòng bà vẫn chẳng thể che giấu.