Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 55 Nam nhân ưu tú không có chỗ để trốn 2

“Chung Dương Minh, thức ăn hôm nay ngươi làm rất dụng tâm, rất độc đáo nhỉ.” Chung Lệ Song nhìn thấy đồ ăn bày trên bàn, bèn tặc lưỡi nhìn trượng phu mình.

Rõ ràng những đồ ăn này được nấu nướng rất kỹ lưỡng, thậm chí còn có món mới.

Trượng phu vậy mà lại nghiên cứu món ăn mới vì Tiêu Thiên?

Kỳ quái!

“......” Chung Dương Minh chỉ có thể cười cười xấu hổ, không tiện nói gì.

Tử Nhược Yên không nói chuyện, yên lặng nhấm nháp, tỉ mỉ hưởng thụ, sau đó thưởng thức một ngụm rượu.

Hai mắt nàng tỏa sáng: “Đây là rượu Thanh Viêm à?”

“Bệ hạ, đúng thật là rượu Thanh Viêm.” Chung Dương Minh bên cạnh gật đầu đáp.

“Trước kia cũng từng uống qua, nhưng rượu này...... uống rất ngon!” Tử Nhược Yên nghiêm túc gật đầu, có chút hiểu rõ: “Thì ra ngàn vàng khó cầu là thế này, không chỉ có tên tuổi, mà phần nhiều là nhờ vào chất lượng của bản thân nó.”

Chung Dương Minh chắp tay: “Bệ hạ nói không sai, Thân Vương đại nhân bỏ vốn ở trấn Thanh Viêm, xây dựng xưởng rượu, hỗ trợ cải tiến kỹ nghệ sản xuất của trấn Thanh Viêm, mới khiến cho rượu này tiến nhanh một bậc.”

“Đồng thời, xưởng rượu do Thân Vương xây dựng không chỉ thuê bách tính trong trấn, mà lợi nhuận kết toán cũng sẽ tiến hành chia lãi cho bọn họ.”

“Ngoài ra, Thân Vương còn định ra quy củ, định kỳ chủ động nộp thuế, làm gương cho thương gia trong hoàng thành.”

“Chỉ vỏn vẹn mấy ngày mà Thân Vương đại nhân đã giúp cho trấn Thanh Viêm rực rỡ hẳn lên!”

Chung Dương Minh nói đến đây thì không ngớt lời khen ngợi Tiêu Thiên, sau đó nâng chén rượu Nữ Đế Thanh Viêm trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Thiên cạnh đó nghẹn họng nhìn trân trối, liếc mắt nhìn qua Chung Dương Minh, ra hiệu ông đừng nói nữa.

Hắn không muốn bản thân quá nổi bật, không muốn trở nên quá mức ưu tú và có năng lực trong mắt Tử Nhược Yên.

Nguyện vọng của Tiêu Thiên rất đơn giản, thành thành thật thật ăn bám, vui vui vẻ vẻ sống qua ngày.

Chung Dương Minh ở đối diện nhìn thấy nét mặt ra hiệu của Tiêu Thiên bèn trưng ra dáng vẻ hiểu rõ.

Ông lần nữa lên tiếng với sắc thái trịnh trọng: “Chỉ thế này vẫn chưa đủ để nói rõ chỗ ưu tú của Thân Vương đại nhân đâu.”

Hô hấp của Tiêu Thiên gần như tắt ngúm: ”???”

“Không chỉ vậy, Thân Vương đại nhân còn bày mưu tính kế, định ra một loạt điều lệ quy cách trong chuyện lưu dân Nam Cương.”

“Chỉ cần làm theo lời Thân Vương đại nhân là đã có thể giải quyết chuyện Nam Cương theo hướng hoàn mỹ nhất nữa đấy.”

“Còn cả chuyện Thân Vương đại nhân đích thân bỏ vốn ra quyên tặng Hộ Bộ, hỗ trợ xử lý công việc của Nam Cương.”

“Đổi lại, chỉ đơn giản là thần thỏa mãn khao khát ăn uống của Thân Vương đại nhân mà thôi, không đáng nhắc tới.”

Sau đó, Chung Dương Minh miệng lưỡi lưu loát kể rõ hàng loạt hành động và những đề nghị của Tiêu Thiên.

Tử Nhược Yên cẩn thận lắng nghe câu chữ của Chung Dương Minh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tiêu Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp liên tục lóe lên tia sáng khác lạ.

Ngay cả Chung Lệ Song cũng nhìn Tiêu Thiên với ánh mắt ngạc nhiên.

Sau khi nói một hơi xong, Chung Dương Minh hài lòng cảm thấy đủ, yên lặng giơ ngón tay cái lên với Tiêu Thiên, âm thầm ra hiệu một chút.

“Thân Vương đại nhân, ta chỉ có thể giúp người đến đây thôi.” Chung Dương Minh thầm động viên Tiêu Thiên trong lòng.

Mà Tiêu Thiên ngồi yên một chỗ đã hóa đá trắng bệch.

Sau đó, hắn che mặt cúi đầu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

“Nghiệp chướng mà!!!”

Tiêu Thiên thật sự đau đầu, đặc biệt là trên mặt Chung Dương Minh còn lộ ra biểu cảm tự hào với mình.

Ngươi tự hào cái rắm, lòng tốt thành ra làm chuyện xấu mà còn đắc ý thế nữa.

Tử Nhược Yên tự rót rượu cho mình rồi khẽ nhấp một ngụm, như có điều suy nghĩ.

“Chuyện Nam Cương còn có thể giải quyết như thế, trẫm quả thực được mở rộng tầm mắt.” Qua một lúc sau, Tử Nhược Yên mới chậm rãi mở miệng rồi nhìn sang Tiêu Thiên.

“Ngươi có tài làm chuyện này, sao còn bảo rằng mình là một phế nhân?”

Tiêu Thiên nở nụ cười xấu hổ.

Tại sao à?

Còn không phải vì muốn lười biếng, không muốn cực khổ lao lực hay sao.

Hắn chỉ muốn nằm yên hưởng thụ thôi.

Tiêu Thiên thật sự rất sợ đối phương sẽ đột ngột nói ra câu không muốn để tài hoa của mình mai một, sau đó bảo mình làm cái này, làm cái kia.

Nếu vậy, ngày tháng an nhàn của mình sẽ không còn nữa.

Có điều, lời nói của Tử Nhược Yên lại không giống với tưởng tượng của hắn: “Trẫm ngược lại không nghĩ tới ngươi còn am hiểu ủ rượu.”

“Hả?” Tiêu Thiên thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Hiểu sơ sài, sơ sài lắm, chỉ là ta tương đối am hiểu thú vui ăn chơi hưởng lạc một chút thôi.”

Nghề nghiệp Tiêu Thiên đã từng làm yêu cầu hắn phải có hiểu biết với các loại ngành nghề.

Tuy không tính là thành thạo, nhưng ít nhiều gì cũng biết chút cơ bản.

Vả lại, kỹ thuật sản xuất rượu ở vị diện duy độ siêu cao Trái Đất mà Tiêu Thiên từng sinh sống khá đơn giản, nhờ đó giúp hắn sáng bừng hào quang rực rỡ ở thế giới này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất