Chương 38: Đốt cháy tuổi thọ đến trắng trẻo tươi xinh
Đúng thế, thiếu tướng quân vẫn luôn sùng bái cường giả.
Tiêu Thiên có được thực lực khủng khiếp như vậy, có thể khiến nàng cảm phục cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Thiếu. . . . . . thiếu tướng quân, chẳng lẽ Huyết Vân lâu. . . . . . ” Trong đầu Lưu Diễm bỗng chốc lóe lên linh quang, con ngươi co rút kịch liệt.
Chung Linh gật đầu: “Nếu tỷ đã biết được thực lực của Thân Vương đại nhân, vậy cũng không cần phải giấu diếm tỷ làm gì nữa. ” “Không sai, cường giả bí ẩn hủy diệt Huyết Vân lâu chính là Thân vương đại nhân đó. ” Lưu Diễm như bị sét đánh, nàng thật sự không nghĩ tới vị cường giả bí ẩn báo thù thay trượng phu lại là Thân Vương đại nhân?Nàng cứng ngắc xoay người nhìn sang hướng Tiêu Thiên bên kia.
Độc Chiểu lão nhân, một trong lục tà của Hắc Hồn điện, đó là kẻ đáng sợ khiến không ít người vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Giờ phút này, lão lại hèn mọn ngồi yên chẳng dám nhúc nhích, mặc cho những cái tát của Thân Vương đại nhân giáng xuống.
Thật đáng thương. . . . . .
Nhìn thấy tình trạng lúc này của Hướng Nguyên Bạch, ngay cả Lưu Diễm cũng cảm thấy thương hại đối phương.
Trông gương mặt già nua kia bị Thân Vương đại nhân đánh tới nỗi cả mẹ lão cũng không nhận ra.
Nhưng Lưu Diễm nhìn một hồi lại phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Lão Hướng Nguyên Bạch kia đâm mười ngón tay vào trong bùn đất làm gì?“Đợi đã, lẽ nào là. . . . . . ” Lưu Diễm bỗng nhiên biến sắc, vội vàng hét lên với Tiêu Thiên: “Thân Vương đại nhân, mau lui lại! ” “Muộn rồi! ” Hướng Nguyên Bạch bị tát thành đầu heo đột nhiên lộ ra nụ cười khá là buồn cười, khí tức trong cơ thể lão điên cuồng suy yếu.
Linh khí cũng cạn kiệt trong nháy mắt.
Nhưng mặt đất dưới chân Tiêu Thiên lại bất ngờ trở nên hết sức lầy lội rồi biến thành đầm lầy màu tím đen.
Gần như trong chớp nhoáng này, Hướng Nguyên Bạch bỗng chốc thoái lui ra sau.
Mà toàn bộ thân thể Tiêu Thiên trước mặt lão đã chìm vào trong đầm lầy độc.
“Tiêu Thiên, ngươi chủ quan rồi, đây là đầm lầy độc mà lão phu không tiếc đốt cháy tuổi thọ để thi triển, cho dù có là cường giả Nhập Thánh cảnh cửu giai đi nữa, một khi chìm vào đó đều sẽ bị trúng độc đến bỏ mạng. ” “Kể cả Thánh Cảnh thập giai đáng sợ cũng không có cách nào ngăn ngừa độc tố xâm nhập vào cơ thể. ” Hướng Nguyên Bạch chỉ tay vào Tiêu Thiên.
Có thể thấy rất rõ cánh tay của Hướng Nguyên Bạch có thêm rất nhiều vết đồi mồi, làm cho lão già nua đi đáng kể.
Giọng điệu của lão lại càng tràn ngập oán độc: “Hưởng thụ phương pháp tắm rửa kịch độc lão phu đã đốt cháy ba mươi năm tuổi thọ để tạo ra cho tốt đi. ” “Da thịt của ngươi sẽ bắt đầu thối rữa, máu thịt bị ăn mòn, xương cốt trở nên yếu ớt như than củi, vừa bóp sẽ nát bét ra ngay. ” “Giãy giụa đi, có điều càng giãy giụa thì ngươi sẽ chìm càng sâu, độc tố trong đầm lầy độc cũng xâm nhập vào cơ thể ngươi với tốc độ nhanh hơn. ” “Ha ha ha ha, cho dù thực lực ngươi mạnh mẽ thì sao, vẫn phải bại dưới tay lão phu thôi. ” Hướng Nguyên Bạch càn rỡ cười to, phun một ngụm máu xuống đất.
Cốc Hồng Mậu vốn run cầm cập bên cạnh cũng bình tĩnh lại rồi cười cợt theo lão sư của gã.
Vừa rồi gã thật sự không nói nổi thành lời, Tiêu Thiên làm hắn sợ tè cả ra quần.
Bây giờ thấy Tiêu Thiên bị hãm sâu trong đầm lầy độc lão sư đốt cháy ba mươi năm tuổi thọ để tạo thành, tâm thần gã đã hoàn toàn buông lỏng.
Sẽ không có chuyện đầm lầy độc mà lão sư phải trả cái giá đắt như thế để tạo ra lại không bắt nổi Tiêu Thiên đâu.
“Thiếu tướng quân mau cứu người. ” Lưu Diễm đã lo lắng vạn phần, cầm đao lên muốn xông tới, nhưng lại bị Chung Linh bên cạnh giữ chặt.
Chung Linh thuyết phục: “Lưu tỷ, tỷ đừng lao tới đó, chỉ làm loạn Thân Vương đại nhân thêm thôi. ” “Nhưng đây là đầm lầy độc, đúng là Thân Vương đại nhân rất mạnh, nhưng độc. . . . . . ” Lưu Diễm còn chưa nói hết câu đã bị Chung Linh cắt ngang.
“Không, tỷ quá xem thường Thân Vương đại nhân rồi, không phải hắn rất mạnh. ” Chung Linh lắc đầu, lần nữa nhìn về phía trước: “Hắn mạnh đến mức không hợp lẽ thường. . . . . . ” Lưu Diễm nhìn Chung Linh nói xong thì khóe miệng khẽ run rẩy, kế đó nàng lần nữa nhìn về phía trước, lúc bấy giờ sắc mặt thay đổi kịch liệt.
Nàng thấy Tiêu Thiên mặt không đổi sắc bước ra từ trong đầm lầy độc kia rồi vẩy bùn màu tím đen trên người xuống.
Đốm bùn màu tím đen kia chỉ lớn cỡ móng tay, sau khi bị Tiêu Thiên vẩy rớt xuống mặt đất bên cạnh thì lập tức ăn mòn một mảng phạm vi lớn.
Nhưng Tiêu Thiên chẳng khác gì người bình thường, đặc biệt là sau khi bùn độc này trượt xuống lại lộ ra da thịt hầu như càng thêm. . . . . . trắng trẻo mịn màng so với vừa rồi?“Chiêu này của ngươi không tệ. ” Tiêu Thiên bật ngón cái lên với Hướng Nguyên Bạch: “Ngươi đốt cháy tuổi thọ của mình, tẩy da chết cho ta. ” Đầm lầy độc mà Hướng Nguyên Bạch đốt cháy ba mươi năm tuổi thọ để tạo ra chẳng những không lấy được mạng Tiêu Thiên.
Ngược lại còn giúp cho toàn thân đối phương trở nên trắng trẻo tươi xinh! Lưu Diễm nơi xa bắt đầu xoa mặt, nàng hoàn toàn có nhận thức mới đối với sự đáng sợ của Tiêu Thiên.