Chương 39: Đây không phải hủy thi diệt tích
Tiêu Thiên không để ý tới ánh mắt gần như đờ đẫn của Hướng Nguyên Bạch.
Hắn đứng bên cạnh đầm lầy độc này, tò mò nhìn vào vũng bùn màu tím đen.
“Nói gì thì nói chứ, thứ đồ chơi này của ngươi thật sự lợi hại như thế à?” Tiêu Thiên rất mực tò mò, quay người đi về phía Cốc Hồng Mậu.
Cốc Hồng Mậu trông thấy Tiêu Thiên đang đi tới chỗ mình thì bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Hai chân gã điên cuồng đạp xuống đất, lộn nhào muốn trốn đi.
Nhưng gã vừa bò dậy, còn chưa kịp thoát ra ngoài thì đã bị Tiêu Thiên túm lấy vạt áo sau kéo lại.
“Thả ta ra, thả ta ra đi mà. ” Cốc Hồng Mậu khủng hoảng, điên cuồng đạp hai chân, đồng thời còn đưa tay sờ soạng bên hông.
Cốc Hồng Mậu đột nhiên rút dao găm từ trong khe hẹp bên hông áo bào ra rồi đâm về hướng mắt của Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên vốn chẳng thèm né tránh, hắn đích thân mang theo Cốc Hồng Mậu đi qua chỗ đầm lầy độc.
Giây tiếp theo, rõ ràng Cốc Hồng Mậu nhìn thấy dao găm của mình đâm vào mắt của Tiêu Thiên.
Nhưng lúc mũi dao găm đâm tới phía ngoài đôi mắt trong suốt như pha lê kia của Tiêu Thiên thì chợt vỡ tan tành.
“. . . . . . ” Cốc Hồng Mậu ngơ ngác nhìn dao găm vỡ nát chỉ còn sót lại chuôi dao ngắn trong tay, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Khi dao găm của mình đâm vào tròng mắt đối phương thì bể nát ư?Đầu óc Cốc Hồng Mậu đã triệt để hỗn loạn, bỗng nhiên gã cảm thấy mình bị vứt bay vèo ra ngoài.
Sau đó, toàn bộ thân thể gã tiếp xúc thân mật với đầm lầy độc kia, gã chìm đắm vào trong đó.
Trong nháy mắt chìm vào đầm lầy độc, Cốc Hồng Mậu gần như bắt đầu bị ăn mòn, thoắt cái cả người đã biến mất không còn tăm hơi.
Bởi vậy, có thể thấy được rốt cuộc đầm lầy độc khủng khiếp đến cỡ nào.
Chung Linh và Lưu Diễm nhìn thấy một màn này thì sắc mặt đều trở nên trắng bệch, họ lần nữa nhớ lại chỗ đáng sợ của Độc Chiểu lão nhân trong lời đồn.
Thời điểm giao thủ với một trong lục tà của Hắc Hồn điện là đau đầu nhất.
Bởi vì ngươi không biết được khi nào bản thân sẽ chìm vào trong đầm lầy độc của đối phương.
Dù có bay lên cũng không thể ngăn cản đối phương chế tạo ra khu vực kịch độc trong không trung.
Chẳng qua. . . . . .
Hai người nhìn về phía Tiêu Thiên đang phủi tay, nét mặt bình thản thờ ơ.
So với Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch biến thái này, rất rõ ràng Thân Vương đại nhân càng biến thái hơn nhiều.
“Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi là ai! ! ” Hướng Nguyên Bạch đã gần như điên dại, lão gào rống với Tiêu Thiên.
Cảm xúc của lão đang trên bờ vực sụp đổ, bản thân đốt cháy ba mươi năm tuổi thọ, trả cái giá lớn đến thế.
Lại chỉ giúp cho nam nhân trước mặt này cả người trắng trẻo?Nhưng Tiêu Thiên chẳng hề quan tâm đến tiếng gào thét của lão.
Hắn chỉ vói tay vào vớt một nắm bùn từ đầm lầy độc ra và đắp lên mặt thành một lớp mặt nạ bùn.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . ” Hướng Nguyên Bạch run tay chỉ vào Tiêu Thiên, giận tới nỗi không nói nên lời.
So với mấy cái tát lúc nãy, loại sỉ nhục này còn. . . . . .
Quá! Đáng! Hơn! Nhưng Tiêu Thiên vẫn không để mắt đến sự hiện diện của lão, hắn bóc lớp bùn độc đã hơi khô trên mặt mình ra rồi quay đầu nhìn về phía Chung Linh: “Tiểu nha đầu, có trắng hơn không, có mịn hơn không?” “Thân Vương đại nhân, lúc này mà ngài vẫn còn mải mê làm đẹp đấy à?” Chung Linh hắc tuyến đầy mặt, cảm thấy có chút không thể hiểu được mạch não của Tiêu Thiên.
“Tiểu nha đầu thì biết cái gì, dáng vẻ đẹp trai một chút thì mới thuận lợi quyến rũ Nữ Đế hơn. ” Tiêu Thiên lắc đầu rồi lại quay qua nhìn Hướng Nguyên Bạch: “Làm phiền cho hỏi một chút, tuổi thọ của ngươi còn bao nhiêu?” Hướng Nguyên Bạch run rẩy cả người, nhìn Tiêu Thiên trước mặt: “Ngươi có ý gì?” “Đầm lầy độc này của ngươi có hiệu quả dưỡng da trắng đẹp khá tốt với ta. ” Tiêu Thiên giơ tay ra hiệu một phạm vi: “Vậy nên, tuổi thọ còn lại của ngươi có thể dùng thêm mấy lần nữa?” “Nếu như ta tìm cho ngươi đan dược giúp kéo dài tuổi thọ, có phải thế thì ngươi có thể giúp ta chế tạo loại bùn độc này để dưỡng da dài dài không?” Hướng Nguyên Bạch há to miệng, toàn thân run lẩy bẩy chỉ vào Tiêu Thiên: “Ngươi. . . . . . Ngươi cái tên súc sinh này. ” “Sĩ khả sát, bất khả nhục*! ” *Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể bị sỉ nhục*Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể bị sỉ nhục“Lão phu. . . . . . Lão phu. . . . . . ” Nói đoạn, Hướng Nguyên Bạch bỗng nhiên nâng một bàn tay lên chào hỏi đỉnh đầu của mình.
Tự sát mà chết.
“. . . . . . ” Tiêu Thiên hơi sửng sốt, sao lão nhân này lại tự sát rồi.
Chung Linh và Lưu Diễm ở phía sau đã hóa đá tại chỗ.
Thân là một trong lục tà của Hắc Hồn điện, giết người như ngóe, ác độc tàn nhẫn, nói theo một ý nghĩa nào đó, tâm tính lão hẳn là vô cùng cứng cỏi.
Lão đã làm nhiều chuyện ác như vậy mà còn chưa phát điên, mức độ vững chắc của cõi lòng chắc chắn hết sức mạnh mẽ.
Nhưng Hướng Nguyên Bạch lại bị Tiêu Thiên chọc giận đến nỗi tự sát.
Có thể thấy được, đến tột cùng, mỗi một hành động lúc nãy của Thân Vương quá đáng tới cỡ nào.