Chương 123: Đông chí (18).
Trong trí nhớ của Trình Danh Chấn, từ sau khi phụ thân gặp chuyện không may, hễ là những người nam tử hơn tuổi hắn, rất ít người đối với hắn có nụ cười thiện ý. Giống ông lão mù vậy chỉ mỉm cười nhưng hắn cảm thấy thật ấm áp. Trong nháy mắt, trong lòng hắn dâng lên cảm giác được yêu thương, không để ý đến việc cử động khó khăn, ân cần lấy thêm cơm và gắp thức ăn cho ông lão.
- Tập trung ăn phần ngươi đi, đinh đinh đang đang, làm phiền người khác quá!
Ông lão không muốn người khác phải hầu hạ, cười ra lệnh.
- Con, con sẽ cẩn thận một chút!
Trình Danh Chấn lấy tay áo quấn sợi xích sắt lại, tiếp tục gắp thức ăn cho lão. Ông lão nói vài lần mà hắn không nghe, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, giả vờ giận dữ nói:
- Không có gì hiến cái gì ân cần. Ăn cơm thật ngon đi. Ăn cơm xong còn nghĩ cách thoát thân. Ngươi không tự giúp mình, thì không ai có thể giúp ngươi đâu!
- Sư phụ, người đã lớn tuổi. Con, con…
Trình Danh Chấn lúc này cơ bản không bận tâm đến mình sắp chết đến nơi, ngược lại một mực nghĩ cách báo đáp lại ông lão.
Ông lão mù tuy rằng trên mặt tỏ ra cứng rắn, nhưng trong lòng cũng bị những hành động của người thiếu niên làm cho cảm động. Giơ tay chọc lấy đối phương một chút, tiếp tục quở trách nói,
- Cũng biết nịnh nọt đấy! Có bản lĩnh này sao ngươi khong mang ra dụ dỗ họ Lâm kia. Dụ dỗ ông lão mù này có ích lợi gì? Cùng lắm là một ông già sắp chết thôi!
- Sư phụ, sư phụ đối với con rất tốt, con hầu hạ sư phụ là việc nên làm!
Trình Danh Chấn nghĩ không ra lời nào nói cho thỏa đáng, cho nên thành thật trả lời.
- Những người khác, vốn là muốn lợi dụng con, nên nịnh bợ con, muốn xem tâm tình!
- Tên tiểu tử nhà ngươi còn nói đạo lý này!
Ông lão bị lời nói của Trình Danh Chấn làm cho tức điên lên, tiếp tục chỉ vào gáy hắn giáo huấn.
- Ngươi làm sao biết ta đối với ngươi không ẩn chứa dã tâm. Nói không chừng là chỉ lợi dụng ngươi, quay đầu một cái là bán đứng ngươi rồi!
- Sư phụ sẽ không hại con!
Trình Danh Chấn mắt đỏ bừng không chút do dự lắc đầu,
- Sư phụ mang bí mật về kho báu nói cho người khác biết, chỉ vì muốn con được sống thêm vài ngày. Cho dù sư phụ quay đầu bán đứng con rồi, cũng không thể lấy lại. Đồ đệ tuy rằng không quá thông minh, nhưng người khác đối với con có thật lòng hay không, tốt xấu như thế nào, con vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Nói đến đây, sống mũi hắn cay cay. Lâm Huyện lệnh, Trương Kim Xưng, Trương Lượng, những người này từng xuất hiện bên cạnh hắn, không một ai không có mục đích. Bao gồm cả người bạn tốt Vương Nhị Mao, cũng đâm mình một kiếm ở phía sau. Những năm gần đây ngoài mẫu thân ra, duy nhất chỉ có hai người đối xử thật tâm với mình mà thôi. Một người là nữ thổ phỉ Đỗ Quyên, một người là sư phụ vừa bái xong.
- Được rồi, được rồi!
Thấy Trình Danh Chấn chân tình biểu lộ, ông lão không kiên nhẫn được nữa xua tay,
- Nam tử hán đại trượng phu, chỉ vì chút chuyện mà suy sụp sao? Ngươi không phải là ngu ngốc mà là thông minh nhưng không khôn khéo. Nói cho cùng vẫn còn từng trải quá ít! Sư phụ nói cho ngươi biết một câu, ngươi phải nhớ kỹ, sau này có thể lấy tiền để đổi những thứ khác, cũng không phải là vật quý nhất. Cái gì cũng vậy phải coi mạng sống của mình là cái quý giá nhất, cho nên người khác đối với ngươi tốt như thế nào đi chăng nữa, cho ngươi nhiều tiền thế nào đi chăng nữa cũng không thể bán mạng cho người ta, bao gồm cả sư phụ ta ở trong đó!
- Dạ, dạ!
Trình Danh Chấn liên tục gật đầu, chỗ hiểu chỗ không.
- Ngươi rất để ý đến tiền sao?
Ông lão mù thấy trong mắt hắn mê man, để chén cơm xuống, thấp giọng hỏi.
Vấn đề này khiến Trình Danh Chấn rất xấu hổ. Trong sách vở đã nói, người có nhân cách cao thượng ắt hẳn phải coi rẻ của cải. Nhưng chính hắn đã từng trải qua, một đồng tiền cũng làm khó người anh hùng. Nếu không phải bởi vì trong nhà hắn thiếu tiền, hắn sẽ không phải đến bến tàu làm khuân vác, cũng sẽ không gặp Trương Lượng. Nếu không phải vì thiếu tiền, hắn cũng sẽ không bày đặt không chịu khó đọc sách mà đi hưởng ứng lệnh triệu tập cái gì gọi là lâm trận mới mài gươm của Hương Dũng môn. Còn nữa, nếu không phải vì tiền, hắn thậm chí sẽ không làm Huyện thừa. Đương nhiên sẽ không dễ dàng nhảy vào cạm bẫy của đám người Lâm Đức Ân giăng ra…
Thật cẩn thận nhìn sắc mặt sư phụ, hắn quyết định nói sự thật,
- Đệ tử không phải để ý, mà là rất sợ nghèo. Đệ tử lúc trước cũng vì không trả nổi hai mươi xâu sính lễ, làm cho hôn lễ bị nhạc phụ đại nhân hoãn đi hoãn lại. Đệ tử hôm nay rơi vào tình trạng này, tất cả cũng vì một chữ “Nghèo” mà ra. Cho nên đệ tử nghĩ rằng, làm người mà trong túi không có thật nhiều tiền, nói chuyện có mấy phần không tự tin. Nếu như cả ngay đến ăn cơm cũng phải xem sắc mặt người khác, nếu xương cốt có cứng rắn, nói chung có ngày nào đó sẽ bị mài đến mềm ra!
- Ôi!
Nghe Trình Danh Chấn nói xong, ông lão mù bùi ngùi thở dài. Những lời người thiếu niên vừa nói chính là tình hình thực tế, tuy rằng thực tế này làm cho người ta có chút không tin.
- Kho báu giấu ở trong núi, kỳ thật không coi vào đâu. Trong mệnh của Lý Lão Tửu bọn họ vô tài, lấy nhiều sẽ rước họa vào người. Ngươi lại đây ngồi, để sư phụ xem tướng cho ngươi. Ta xem ngươi giữa trán đầy đặn, hẳn không phải là người đoản mạng!
Trình Danh Chấn từng tận mắt thấy sư phụ nói về gia sự của Lý Lão Tửu mười phần đúng đến tám chín phần, bởi vậy với bản lĩnh tính toán của sư phụ có chút tin tưởng. Nghe được sư phụ muốn xem tướng cho mình, nhanh chóng đồng ý, đứng dậy, đi đến bên sư phụ.
Nương theo ngọn đèn, ông lão tỉ mỉ suy xét từng chi tiết trên mặt đệ tử, xem đi xem lại mấy lần, mới hạ thấp giọng nói:
- Tai ương của ngươi sẽ mau chấm dứt. Nhưng tiền đò thì khó đoán trước được. Mệnh của ngươi là nhuộm sương kim dâu mệnh cách, chịu khổ không bao lâu, đến khi về già sẽ có phú quý. Nhưng tâm tính cũng không kiên định. Làm việc dễ bị kích động, thường thường bất chấp hậu quả. Nghĩ sai thì hỏng hết, có lẽ là thiện lớn, cũng có thể là ác lớn…
Cùng một nhận xét, Trình Danh Chấn đã nghe sư phụ nói qua một lần, Trong lòng có chút không hiểu. Ông lão mù thấy hắn không hiểu cũng không bình thêm gì nữa. Cười cười, lạnh nhạt nói:
- Kỳ thật những chuyện sau này, không ai có thể nói rõ ràng được. Mệnh cách hình thành rồi cũng có thể thay đổi đấy. Có người tung vân nhập khẩu, nhưng cũng đại phú đại quý. Có người trời sinh phúc luân, cuối cùng kết quả lại rơi vào đói chết. Ha hả, cái gọi là vận mệnh, cùng lắm là cái ngông mà thôi, ngươi cũng đừng tin hoàn toàn vào nó! Tin nó cũng như không tin!
Mấy câu này, Trình Danh Chấn đã hoàn toàn không hiểu. Trên phố kẻ coi bói lừa đảo, lúc bị người chỉ trích thường cho là không chuẩn xác, thường thường cũng thay mình giải vây như vậy. Tung vân nhập khẩu chỉ chính là trước đây có một phú hào, bị coi bói sẽ tươi sống đói chết. Vì thế mà đem gia sản đổi thành gạo, phân phát cho những kẻ ăn mày. Kết quả ở mấy năm sau, y không những không chết đói, ngược lại tài sản càng ngày càng nhiều, gần như giàu nhất nước. Mà khi năm đó tên thầy bói giải thích là, bởi vì y phân phát gạo cứu chúng sinh vô số, cho nên được Tây Thiên Phật tổ đem mệnh tung vân đổi thành phúc vân, từ nay về sau đại phú đại quý.
Mà trời sinh phúc luân, cũng là nói tới Thạch Sùng nhà giàu số một triều Tấn. Dân gian đồn đại, lúc y sinh ra tay cầm hai đồng tiền vàng trong lòng bàn tay, cho nên tài vận liên miên. Cuối cùng lại bởi vì lắm của cải nhiều mà bị nhiều người đố kỵ, bị các nhà quyền quý khác liên kết đả kích. Tất cả gia sản bị cưỡng ép lấy đi hết, bản thân và con cháu cũng bị nhốt ở trong nhà giam, thẳng đến tươi sống đói chết.
Cũng không cần biết trong lòng Trình Danh Chấn có cả giác như thế nào, ông lão mù gõ bàn, tiếp tục nói,
- Kỳ thật cái gọi là thuật bói toán, chỉ là thuật đi lừa gạt người. Mười phần có đến tám chín phần mơ hồ không rõ ràng. Ngươi không cần thật sao, làm việc phía trước nghĩ nhiều, nhưng cầu sau không hối hận, như vậy cũng đủ rồi. Đây là loạn thế, nếu e dè nhiều, ngược lại chính mình trói tay chân của mình lại!
- Đệ tử nhớ rõ!
Trình Danh Chấn liên tục gật đầu, nuốt cả những lời ông lão nói vào bụng.
- Nhưng thuật bói toán của sư phụ không phải là giả, sư phụ nói về gia sự của Lý Lão Tửu chuẩn như vậy, đệ tử tận mắt chứng kiến…
- Ha ha, đó mới thực là mơ hồ đấy. Căn bản và số học không có một chút quan hệ nào!
Không đợi Trình Danh Chấn nói hết lời, ông lão mù cười lớn.
- Ngươi nhớ lại xem, trên người Lý Lão Tửu có mùi gì?
Trình Danh Chấn cau mày nhớ lại, không thấy có bất cứ ấn tượng nào, Hắn xưa nay xem thường đám người Lý Lão Tửu. Mặc dù lúc này hắn đã bị trở thành tù nhân, mà đối phương là đội trưởng nhà lao có thể quyết định sinh tử của mình, nhưng đối với loại người cặn bã này, hắn trước giờ không thèm liếc mắt nhìn, chứ đừng nói là đến gần xem có mùi vị gì trên người gã.
- Sư phụ dạy ngươi bản lĩnh đầu tiên, chính là xem người!
Ông lão mù lại gõ nhẹ vào trán Trình Danh Chấn một cái.
- Thầy thuốc chú trọng nhìn, nghe, hỏi, suy nghĩ; kỳ thực là lãnh binh đánh giặc cũng vậy, trị quốc an bang cũng thế, tất cả đều không rời khỏi bốn chữ này. Ngươi xem càng cẩn thận, nghe được càng nhiều sự thật, hỏi được càng rõ ràng, nghiền ngẫm được càng cẩn thận, đối với địch nhân và bằng hữu biết được càng nhiều càng tốt. Hiểu biết rõ hơn, đó chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng rồi!
Không ngờ nhanh như vậy đã dạy ta bản lĩnh? Trình Danh Chấn vô cùng. Những lời sư phụ vừa nói với những lời trong sách vở đều giống nhau, vẫn là bộ phận quyết định tất cả. Thấy Trình Danh Chấn nghe được sự thật, tinh thần ông lão phấn chấn, tiếp tục nói:
- Cái gọi là chi tiết quyết định toàn bộ. Trên mặt cái gì cũng có thể giả bộ, nhưng cso những thứ không thể giả bộ được. Mượn chuyện Lâm Huyện lệnh đề cử ngươi làm Huyện thừa mà nói đi. Lúc đồng ý, vẻ mặt y rất chân thành. Nhưng nếu lúc đó ngươi để ý kỹ một chút ánh mắt và động tác tay của y, có thể phát hiện y một chút thành ý cũng không có!
Trình Danh Chấn hổ thẹn cười khổ. Lúc ấy thấy vận tốt từ trên trời rơi xuống đã làm đầu óc hắn u mê, lẽ nào còn có thể lo lắng đến động tác của đối phương? Huống chi lúc ấy mình có việc nhờ cậy, lẽ nào lại nhìn chằm chằm vào ánh mắt của thượng cấp?
- Ngươi lại nhìn vào Lý Lão Tửu kia, lẽ ra gã ở đây cũng là đầu lĩnh, nhàn rỗi luôn, nhưng lại suốt ngày quần áo không chỉnh tề, râu và tóc không biết bao nhiêu ngày chưa tắm. Gã không muốn tắm rửa sao? Đương nhiên là không phải. Việc có thể làm cho gã phiền lòng, nhất định là có liên quan đến an nguy của chình mình hoặc an nguy của những người thân!
- Dạ!
Trình Danh Chấn lại liên tục gật đầu một lần nữa. Dựa vào những chỉ dẫn của ông lão muốn phát hiện sự thật đúng là như thế!
Lý Lão Tửu kia tuy rằng đê tiện vô sỉ, lại rất thích ra oai trước mặt người khác. Nhưng khi ngồi cùng gã uống rượu, vạt áo của gã vấy đầy mỡ, tóc bên cạnh còn có con rận đang từ từ nhúc nhích…
- Quan trọng nhất là, trên vạt áo của gã có dấu vết của một khối vàng vàng…
Ông lão mù ha hả cười, vẻ mặt đắc ý.
- Trừ con ruột của gã ra thì còn phân ai có thể dính trên quần áo của gã. Kết hợp với mùi sữa với ánh mắt nôn nóng, tùy tiện lừa gạt gã vài câu, gã tâm trí đang rối bời, lại chẳng đem tất cả mọi chuyện nói ra hết sao?