Giờ đang là mùa xuân năm 2033, tiết trời ấm áp, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, không chỉ khiến người ta cảm thấy được sự ấm áp của tiết trời, mà còn ấm cả trong lòng.
Mọi người vừa trải qua một mùa đông, cảm giác như toàn bộ thế giới đều trở nên ấm áp ôn hòa.
Trên đường lớn ngựa xe như nước, người qua kẻ lại, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc, tràn đầy hy vọng với tương lai mai sau, tràn trề sự tự tin rằng trải qua phấn đấu thì hoàn toàn có thể đạt được mục tiêu lý tưởng của mình.
Những năm gần đây, tốc độ tăng trưởng của nền kinh tế Trung Hoa vẫn luôn duy trì trên dưới 12%. Nhưng thật ra rất nhiều người biết rằng, tốc độ này còn có thể nâng cao hơn nhiều. Nhưng dù như thế, thì hiện trạng dân chúng có những điều kiện tốt đẹp cũng không nhiều lắm. Vì thế, Hàn Đông lãnh đạo một nhóm người, vừa phải khống chế tốc độ phát triển của kinh tế, đồng thời phải phát triển dân sinh, làm tốt các hạng mục công tác cơ sở, có thể nói là kinh tế Trung Hoa phát triển không ngừng, sự phát triển của toàn bộ xã hội cũng ngày càng lý tính hơn, cơ sở cũng ngày càng được củng cố. Cùng lúc đó, người dân có thể nhận được những điều kiện tốt đẹp ngày càng nhiều, thu nhập tăng cao, giá cả cũng không tăng bao nhiêu, áp lực cuộc sống của mọi người bớt đi rất nhiều, rốt cuộc không cần vì vấn đề ăn ở mà khổ tâm, có thể nỗ lực vì những mục đích cao hơn.
Ngoài ra, cảm giác của mọi người hiện tại là chỉ cần mình cố gắng hết sức, thì nhất định sẽ có cơ hội thành công, nhất định sẽ có ngày tốt hơn.
Việc mơ ước cuộc sống tương lai tốt đẹp, sự tự tin mạnh mẽ vào tương lai thế này chính là thu hoạch lớn nhất của người dân trong mấy năm nay.
Tất cả những việc này, đúng là đã được tích lũy trong mười năm.
Rất nhiều người cho rằng, đây chính là nhờ vào sự lãnh đạo kiên quyết của Hàn Đông mới có thể thực hiện được.
- Đổi mới hoàn toàn bố cục của sự phát triển là do Hàn Đông một tay tạo nên, có thể mãi mãi ghi vào sử sách.
- Chúng ta hẳn là nhớ rõ cục diện tốt đẹp này không dễ có được, cần phải quý trọng gấp đôi, tiếp tục cố gắng, khiến việc xây dựng Trung Hoa ngày càng tốt đẹp.
- Anh Đông đúng là người vĩ đại thật sự.
- Anh Đông, chúng ta không thể nào quên được.
Cho dù Hàn Đông đã không còn lộ diện, nhưng mọi người vẫn nhớ kỹ hắn như trước. Bất kể là từ thượng lưu hay dân chúng bình dân, trong lòng mọi người đều luôn nhớ đến phong độ khí chất ưu nhã cao thượng của Hàn Đông, cũng như lời nói, cử chỉ trầm ổn đại khí, thành tâm lo cho nước cho dân của Hàn Đông.
Cũng đã không còn nhìn thấy Hàn Đông trên tin tức của TV, nhưng hình tượng Hàn Đông trong lòng dân chúng vẫn cao lớn như cũ, khiến mọi người khó thể quên được, khiến mọi người luôn lặng lẽ chúc phúc trong lòng, mong cho Hàn Đông có chuỗi ngày hạnh phúc sau khi về hưu.
Trên thực tế, sau khi Hàn Đông đã nhã nhặn từ chối rất nhiều lời đề nghị giữ lại, về hưu rồi, cuộc sống của hắn hoàn toàn thuộc về chính hắn.
Trước đây, vì công tác, vì dân chúng, Hàn Đông dốc hết tâm huyết, không phút nào dám lơi lỏng.
Cho đến hôm nay, Hàn Đông không còn quan tâm đến thiên hạ nữa, ung dung tự tại, mỗi ngày làm bạn với mấy vị mỹ nữ, cuộc sống vui vẻ không gì sánh được.
Trong một con ngõ vắng vẻ ở Yến Kinh, dọc hai bên đường là những bóng cây ngô đồng cao to, vài chiếc lá rơi rụng ven đường, trong dòng xe cộ qua lại, vài chiếc lá lại thỉnh thoảng bay lên.
Có một ngôi nhà tứ hợp viện bên trong đám cây thấp thoáng, có vẻ như rất nhỏ. Căn nhà tứ hợp viện hòa vào cảnh quan bốn phía, không thể khiến cho mọi người chú ý.
Đó chính là nơi ở của Hàn Đông.
Trong sân, một cây cổ thụ già nua sừng sững. Dưới bóng cây có bày một cái bàn và cả ghế dựa.
Hàn Đông nhàn nhã nằm chơi trên ghế, thỉnh thoảng lại há mồm, ngậm lấy trái anh đào đỏ tươi mà Bạch Vũ Giai đưa tới, chầm chậm thưởng thức.
- Bộ dạng em như vậy, lại nuông chiều anh ta đến lười biếng rồi.
Kiều San San đi từ dãy phòng phía đông tới, thấy Bạch Vũ Giai hầu hạ Hàn Đông như thế, nén không được, hờn dỗi nói.
Bạch Vũ Giai ngẩng đầu lên cười nói tự nhiên:
- Đâu có sao đâu, thỉnh thoảng chúng ta mới như thế…
- Em đó…
Kiều San San lắc đầu nói:
- Chỉ có em là nuông chiều anh ta nhất.
- Chị cũng vậy mà…
Bạch Vũ Giai hờn dỗi nói.
Hai người đang cười nói thì có tiếng xe vang lên, sau đó, cửa sắt của ngôi nhà tứ hợp viện từ từ mở ra, một chiếc xe Ferrari đỏ chạy đến.
Xe dừng trong sân, vài chiếc lá cũng bị cuốn xoáy bay bổng lên.
Của xe mở ra, Thẩm Dao một thân trang phục cao cấp, mỉm cười bước xuống. Một cô gái vốn là băng sơn mỹ nữ, giờ đã trở thành một người phụ nữ ngọt ngào.
Năm đó, vì bị Hàn Đông từ chối, Thẩm Dao bị đả kích cực độ, bao nỗi tương tư gởi hết vào Hàn Đông, nhưng vì cá tính mạnh mẽ, cô cũng không hề biểu lộ với Hàn Đông, đối với những người khác cũng luôn lạnh lùng, nên được gọi là băng sơn mỹ nữ.
Mùa đông năm ngoái, Hàn Đông đã buông tay rất nhiều việc, ăn sinh nhật cùng mấy người Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai ở CLB Quên Sầu của Tần Phương, xem như là chúc mừng việc bắt đầu cuộc sống mới. Hôm đó Thẩm Dao cũng đến, mọi người cùng uống rượu, nói chuyện đã qua, Tần Phương liền nhắc đến tâm tư của Thẩm Dao, lúc này Hàn Đông mới nhận ra rằng, băng sơn mỹ nữ nức tiếng Yến Kinh này luôn chờ đợi mình.
Thẩm Dao cũng nương theo men say, dỡ bỏ tình cảm đè nén trong lòng mình mấy mươi năm kia, khiến cho Hàn Đông cảm động vô cùng.
Đã đến tuổi này của họ, tất nhiên không thể yêu oanh oanh liệt liệt như những người trẻ tuổi, nhưng tình cảm chân thành tha thiết mới chính là yếu tố khiến người khác cảm động.
Từ đó về sau, trong đám hồng nhan của Hàn Đông, lại thêm một người.
Chẳng qua người vốn là băng sơn mỹ nữ trong suy nghĩ của mọi người, trong nội tâm chính là lửa nóng. Mọi người cũng không thể ngờ được rằng cũng vì thế mà cuộc sống sau khi về hưu của Hàn Đông lại thêm chút màu sắc.
- Đứng dậy, cho em nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Dao đi đến bên người Hàn Đông, không khách khí vỗ vào mông Hàn Đông một cái.
- Anh không dậy đâu.
Hàn Đông nhoẻn cười nói, thuận tiện ôm chặt lấy cô.
Thân thể của Thẩm Dao thoáng chốc mềm nhũn, nằm xống cạnh Hàn Đông, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Kiều San San nói:
- Giữa ban ngày đấy, hai người cũng không chú ý đến ảnh hưởng.
Hàn Đông cười ha ha nói:
- Ảnh hưởng gì chứ? Trời đất một mảnh này, mặc ta phiêu diêu tự tại.
Kiều San San bĩu môi nói:
- Đẹp chưa kìa. Em nghe nói đồng chí Chí Dân đã gọi điện thoại tới mấy lần nói muốn đến thăm anh.
Chí Dân trong miệng cô, chính là người tiếp nhận chức vụ của Hàn Đông, tên là Hướng Chí Dân, là người kế tục mà Hàn Đông đã phát hiện cách đó mười năm. Khi đó Hướng Chí Dân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tây Xuyên kiêm Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu. Năm ấy anh ta 41 tuổi, có lần Hàn Đông đến Tây Xuyên thăm viếng, đến thành phố Vinh Châu, nghe đồng chí Hướng Chí Dân báo cáo công tác, giải thích tình hình phát triển của thành phố Vinh Châu, nhất thời nghĩ người này cũng không tệ lắm, sau đó luôn quan sát, nghĩ rằng anh ta là một chọn lựa không tồi, cuối cùng, năm ngoái đã để Hướng Chí Dân cầm lấy quyền trượng của mình.
Thế nhưng Hướng Chí Dân không có được uy tín cao như Hàn Đông. Hơn nữa, anh ta là người Hàn Đông đích thân đề bạt, nên tôn trọng Hàn Đông mười phần. Vì thế, có chuyện gì đều kịp thời báo cáo và xin Hàn Đông chỉ bảo.
Đương nhiên, anh ta làm như vậy chủ yếu là biểu lộ sự tôn trọng đối với Hàn Đông. Thực tế, đối với năng lực công việc của anh ta, Hàn Đông vô cùng yên tâm. Dù sao cũng là cán bộ do một tay Hàn Đông cất nhắc, Hàn Đông hiểu rất rõ Hướng Chí Dân.
Ngoài ra, hiện tại Hàn Đông cũng đã về hưu rồi, cũng không cần lo nhiều nữa, vì thế, mỗi lần Hướng Chí Dân báo cáo sự việc gì cho hắn, trên cơ bản Hàn Đông đều không tỏ rõ thái độ. Như vậy có thể khiến Hướng Chí Dân yên tâm làm việc. Hàn Đông cũng biết, suy nghĩ của Hướng Chí Dân cũng khá tốt, nếu như hắn còn hỏi nhiều, trái lại có thể mang đến trở ngại cho công việc của anh ta. Hàn Đông cũng không muốn trở thành chướng ngại vật trong mắt người khác.
- Anh tin tưởng vào năng lực của Chí Dân. Hơn nữa, chẳng phải còn có mấy người Tả Nhất Sơn, Lý Tri Thu, Chu Nguyên Thanh giúp đỡ anh ta sao!
Tả Nhất Sơn, Lý Tri Thu đều từng là thư ký của Hàn Đông, còn Chu Nguyên Thanh là thuộc hạ lúc Hàn Đông mới đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ban điều tra đôn đốc toàn quốc. Hôm nay bọn họ đã trở thành một trong những người nắm quyền của Trung Hoa, trở thành đối tượng được vạn người kính ngưỡng.
Hàn Đông từ lúc 20 tuổi đến thành phố Vinh Châu tỉnh Tây Xuyên nhậm chức, một đường thăng tiến cho đến khi về hưu cũng đã mấy mươi năm. Hắn đã đề bạt tuyển dụng rất nhiều cán bộ. Những người này đều có một điểm giống nhau, đó chính là phải thiết thực, xem trọng dân sinh. Vì thế, Hàn Đông tin tưởng, cho dù bản thân Hướng Chí Dân không đủ khả năng, có nhiều người giúp đỡ như vậy, thì Trung Hoa vẫn phát triển trước sau như một, cho nên Hàn Đông không có gì phải lo lắng.
Còn các thuộc hạ liên quan như Tả Nhất Sơn, Hàn Đông cũng không cần phải lo lắng cho họ nữa. Giờ đây họ cũng đã tự có người thân tín của riêng mình, không biết có bao nhiêu người muốn được họ chiếu cố.
- Em chuẩn bị hai ngày nữa đến Tây Xuyên, vừa lúc đến đó thăm Tiểu Vũ luôn.
Lúc này Kiều San San mới nói.
- Em cũng đi. Truyện được copy tại
Truyện FULLBạch Vũ Giai bên cạnh nói.
- Chúng ta đi thăm Tiểu Vũ, sau đó đến Hongkong thăm Nguyệt Nhi, lại về thành phố Minh Châu thăm Hương Nhi.
Hương Nhi trong lời nói của cô chính là con gái của cô và Hàn Đông, năm nay đang học đại học. 20 năm trước, sau khi Hàn Đông quay về Yến Kinh không bao lâu, cùng cô triền miên một lúc thì mang thai. Hàn Đông đặt tên là Hàn Hương. Cô nhóc kia khôn lanh, cổ quái, trời sinh hoạt bát khả ái, rất được Hàn Đông yêu thương.
Hàn Nguyệt thì ở Hongkong, lo kinh doanh công ty mà Kiều San San giao cho cô. Qua mấy năm phát triển, hiện giờ nó cũng đã là Tập đoàn Công ty Quốc tế, nghiệp vụ kinh doanh trải rộng khắp thế giới. Tuy mới hơn ba mươi, nhưng cô đã là một nhân vật có vị thế trên đấu trường kinh doanh quốc tế. Điểm này Hàn Đông cũng thật không ngờ.
Thấy Hàn Đông chuẩn bị nói gì đó, Kiều San San lại nói:
- Anh yên tâm, em chỉ đi thăm thôi, không để cho người khác chú ý đâu.
Hàn Vũ hôm nay công tác ở nơi Hàn Đông đã từng chiến đấu, thành phố Vinh Châu, làm phó Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu, là cán bộ cấp sở. Thành phố Vinh Châu vẫn phát triển rất nhanh, đã trở thành thành phố cấp tỉnh được sáu năm, là một thành phố lớn ở phía Tây. Với tuổi tác của cậu ta, cũng là phát triển không tồi, đương nhiên, còn có vẻ không bằng Hàn Đông năm xưa, nhưng cậu ta cũng kế thừa được tác phong ổn trọng, thiết thực của Hàn Đông, tiềm lực phát triển cực lớn. Rất nhiều người biết cậu ta là con trai Hàn Đông, việc này không khiến cho mọi người chỉ trích, mà trái lại, trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng. Đặc biệt là dân chúng của thành phố Vinh Châu, luôn nghĩ rằng cha con Hàn Đông có thể lần lượt làm việc ở thành phố Vinh Châu chính là vinh hạnh lớn lao của họ.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Anh có lo lắng gì đâu. Các em đi thì cứ đi, chuyển lời cho Hàn Vũ, bảo nó phải làm cho tốt, làm cho đến nơi đến chốn, vì nhân dân phục vụ thì nhân dân mới không quên nó.
- Yên tâm đi, em thấy Hàn Vũ chắc là không để mọi người thất vọng đâu.
- Ừ, đương nhiên là anh yên tâm.
HẾT.