Chương 132: Tây Cố (3).
Trình Danh Chấn mỉm cười chắp tay, ôm áo bào của sư phụ, từ từ đi về phía cửa nhà mình. Tài phú giấu trong bản đồ kho báu mà sư phụ nói hầu như có khả năng liên quan đến địch quốc, lấy bừa ra một chút cũng đủ hắn cả đời dùng không hết, nhưng túi tài phú này, lại không hơn mấy câu mà Tôn Đà Tử nói.
Thích Đỗ Quyên sao? Hắn cũng không rõ lắm. Nguyên nhân việc hắn không thể không cưới Tiểu Hạnh Hoa làm vợ chỉ là vì hồi còn nhỏ hai người có hôn ước, hoặc là lời hứa hẹn của những bậc cha chú. Bây giờ, phần hứa hẹn này đã không còn, ngoài sự đau xót ra, Chu Hạnh Hoa và hắn mãi mãi chẳng có liên qua gì đến nhau.
Nhưng Đỗ Quyên đơn thuần khiến hắn lại cảm thấy mê man không biết nên theo ai. Như trong sách đã nói thích một người là “Núi chưa mòn, trời đất hợp, mới cùng chàng ly biệt” (1)”. Mặc dù không đạt được cảm giác này nhưng trong suy nghĩ của hắn lúc này ít nhất cũng phải là “Lan can đứng tuốt, đem gươm báu ra coi" (2), vì một nụ cười mà không ngại bôn ba vạn dặm, rút kiếm đi trước. Mà giờ khắc này, Đỗ Quyên lại khiến hắn cảm thấy một cảm giác nặng nề không thể diễn tả thành lời, một phần trách nhiệm và sự giằng co không rõ ràng. Nồng hơn rượu, lại nhạt như rượu, trở về chỗ cũ hay là vô cùng vô tận, tạm thời vứt chén không uống, thậm chí cũng không cảm thấy đáng tiếc.
(1): Bài thơ Thượng da của Khuyết Danh.
(2): Bài thơ Thủy Long Ngâm của Đăng Kiến Khang Thưởng Tâm Đình.
Cảm giác mơ màng này cứ quấn lấy hắn khiến hắn cả đêm cũng không mệt mỏi. Mỗi khi nhắm mắt lại là nhớ đến hai người trong những ngày vừa qua. Vô cùng đơn giản, bình thường, ít có hồi ức. Nhưng những ngày đơn giản bình thường đó lại đầy ánh mặt trời, thậm chí cả máu tanh và nước trong đầm Cự Lộc cũng không thể hòa tan được ánh mặt trời đó.
Trời sáng rất nhanh, gió sớm xuyên thấu tấm mành chắn cửa, mang theo mùi máu tanh nồng nặc vào phòng. Đêm qua là một đem giết chóc, hắn không cần đoán cũng biết có rất nhiều người chết. Trương Kim Xưng cho hắn chủ trì cờ hiệu giết nhập vào huyện Quán Đào, những người sau này còn may mắn sống sót hẳn sẽ đem tất cả thù hận đổ hết lên đầu hắn. Tuy từ đầu đến cuối, hắn không chủ động có bất kì liên hệ gì với đầm Cự Lộc.
Thầm thở dài, hắn nâng tấm áo choàng của sư phụ lên, tìm chỗ an toàn để cất giấu. Sau này trong một thời gian dài, hắn không thể không trở thành một thành viên trong nhóm kẻ tặc của đầm Cự Lộc, mà Bảo Tàng này tương lai sẽ khiến hắn bình an thoát thân.
Chỉ là, không thể vì thế mà khiến cho liệt tổ liệt tông Trình gia phải hổ thẹn. Khi bọn họ trông đợi trongtối tăm thì hắn nhất định phải đi theo con đường làm quan, phải làm cho gia tộc vinh quang. Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của mẹ sau khi tỉnh dậy, hắn liền kêu khổ. Muốn làm người tốt? Người tốt đâu có đường mà sống?
- Con ngốc à, được rồi, con than thở cái gì thế?
Tiếng của mẹ truyền đến khiến Trình Danh Chấn sợ đến mức suýt nữa thì vứt cái áo choàng xuống mặt đất. Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, không biết mẹ đã tỉnh dậy từ bao giờ, bà đang vịn khung cửa mỉm cười với hắn.
- Mẹ!
Hắn muốn cười an ủi mẫu thân, nhưng lại cảm thấy sống mũi cay cay. Hắn không muốn mẹ vì mình mà phải lo lắng, trong lòng hắn nỗi buồn bã dâng lên như thủy triều mênh mông, ngay cả con đê kiên cố cũng không thể ngăn cản được.
- Con ngốc của ta, con trở về là tốt rồi, có thể về được là tốt rồi.
Trình Chu thị lau khóe mắt rồi cười nói:
- Con ở trong tù chịu nhiều khổ cực rồi! Để mẹ bảo tiểu nha đầu đun nước cho con tắm rửa tẩy xui.
- Con không giết người.
Trình Danh Chấn lau mặt thật nhanh, nghẹn ngào đáp lại:
- Con không có liên hệ với người bên ngoài, con không thả…
- Mẹ biết, mẹ biết!
Trình Chu thị cười gật đầu:
- Tiểu Cửu không phải người xấu. Mấy hôm nay mẹ vẫn muốn sai người đi cứu con, nhưng không có cách nào. Có người đủ khả năng cứu được con, mẹ cảm kích họ vô cùng.
Mẹ không trách mình câu kết với thổ phỉ.
Mắt Trình Danh Chấn sáng lên không dám tin vào tai mình nữa. Nhưng nụ cười của mẫu thân không hề có chút nào dối trá, ánh mắt của bà nhân từ biết bao.
- Trương đại đương gia, bọn họ vì con mà ra tay trượng nghĩa, họ cũng không hẳn là người xấu!
Lời của mẫu thân lại tiếp tục truyền đến đánh vào ngực hắn:
- Con còn sống là tốt rồi, nhưng cái khác mẹ không quan tâm. Chỉ cần con còn sống, thì trong lòng mẹ không có gì mạnh hơn.
Chỉ cần con có thể còn sống trong loạn thế, hóa ra trong lòng người mẹ yêu cầu đối với đứa con cũng chỉ đơn giản đến vậy? Trình Danh Chấn từ từ đi tới, quỳ gối ôm hai chân mẹ như trước đây, hai vai rung lên.
Trình Chu thị thở dài nhẹ nhàng xoa đầu đứa con. Trải qua nhiều kiếp nạn như vậy rồi, đứa con này cũng đã trưởng thành hơn so với chúng bạn cùng lứa. Bà thấy đã lốm đốm có những sợi tóc bạc xen lẫn trong đám tóc đen của con, bà định nhổ nhưng lại sợ con đau. Suy nghĩ một chút, bà cẩn thận chọn lấy một sợi bạc nhẹ nhàng nhổ lên.
Động tác tuy rất nhỏ nhẹ nhưng vẫn làm Danh Chấn bị kinh động. Hắn lau hai mắt, ngẩng đầu lên hai mắt đỏ ngầu nhìn hỏi mẹ:
- Con có chấy à mẹ? Mười mấy hôm nay con chưa tắm rửa. Qua mấy hôm tuyết tan, phòng cũng ấm áp hơn con đi tìm thầy lang kiếm ít bách bộ thảo về tắm.
- Mẹ sẽ bảo hai nha đầu đun nước cho con!
Đột nhiên nhớ ra con từ lúc về nhà chưa được ngụm cơm nóng hổi, Trình Chu thị có chút áy náy, bà lén lút giấu cái tóc bạc đi và thấp giọng nói.
- Hai đứa này sao lại tham ngủ đến thế, chủ nhân dậy rồi mà còn chưa dậy, hai nha đầu này còn biết phép rắc gì không nữa?
Khóc xong, trong lòng Trình Danh Chấn có chút thoải mái hơn, hắn đứng dậy than trách.
Với hai nha đầu hầu hạ mình, Trình Chu thị cũng hết mực yêu thương chỉ trừng mắt nhìn con thấp giọng quát:
- Hôm qua sợ đến mức nửa đêm không ngủ được, hôn nay mới dậy muộn. Chúng vẫn còn nhỏ, con cũng đứng có làm chúng sợ đấy.
- Vâng ạ!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng nhún vai, không khí trong phòng cũng vì mấy câu kia mà thay đổi một chút, hắn không tiếp tục tranh luận với mẹ chuyện này nữa:
- Tủ nhà mình có chỗ chắc chắn nào không, tốt nhất là không quá để mắt đến loại kia. Bộ y phục này, là của một sư phụ đã cứu con trong lao tặng cho con đấy. Mẹ xem cất giùm con với nhé!
Một bộ y phục cũ nát không đáng mấy đồng, nhưng Trình Chu thị hiểu tính cách của con mình, biết hắn làm vậy là có nguyên nhân bà gật đầu cầm chiếc áo choàng mang về phòng của mình tìm một ngăn tủ, cẩn thận cất vào.
Trình Danh Chấn một bước cũng không dời mẹ, sợ bị bại lội. Thấy mẹ đã khóa ngăn tủ lại cẩn thận, hắn cúi đầu bám vào tai mẹ giải thích:
- Sư phụ mà con mới bái là một kỳ nhân. Ông ấy nói trong bộ y phục này có một tấm bản đồ kho tàng. Sự việc phát sinh đột ngột con còn chưa kịp xem kỹ. Đợi hai mẹ con mình sắp xếp xong mọi việc sẽ cũng nhau xem xét nó.
- Nếu là sư phụ con cho, thì dù là bộ rách nát cũng phải giữ gìn cẩn thận!
Trong lòng Trình Chu thị cả kinh, nhìn xung quanh cảng giác sau đó mới thản nhiên giáo huấn con.
Bị mẹ nói làm cho có chút ngượng ngùng, Trình Danh Chấn cười toe:
- Không phải là con ham muốn cái gì bên trong đó, chỉ có điều trước lúc chia tay sư phụ đã nói ngàn vạn lần cũng không được cho kẻ xấu nhìn thấy nó. Mẹ không biết đấy chứ có bao người vì bí mật này mà nhằm vào sư phụ của con…
- Thế mà con vẫn yên tâm đi để lại ông ấy một mình? Sao con không bảo ông ấy về cùng? Đến ẩn nấp ở doanh trại của Trương đại đương gia chẳng lẽ còn có kẻ dám đến cửa truy sát hay sao?
Trình Chu thị cũng không mấy hứng thú về bí mật này, chỉ có điều thay con lo lắng cho sư phụ của hắn.
- Ông ấy, ông ấy có lẽ cũng sợ Trương đại đương gia?
Trình Danh Chấn gãi đầu, cười khổ.
Câu trả lời này khiến Trình Chu thịkhông nói gì nữa. Tuy im lặng chấp nhận vận mệnh biến con mình thành bạn bè với đám kẻ tặc, nhưng sâu trong nội tâm bà vẫn tỉnh táo hiểu tính tình của bọn giặc cỏ. Trầm ngâm một lúc bà lại thấp giọng hỏi:
- Vậy sư phụ con có được an toàn không? Tuổi ông ấy cũng lớn rồi, bên ngoài lại đầy băng tuyết…
- Mẹ không biết đấy chứ, sư phụ con là một kỳ nhân. Nửa đêm Lâm huyện lệnh muốn bắt chúng con làm con tin, binh khí cũng vô dụng với su phụ con, một chưởng của sư phụ thôi đã khiến bọn Quách bộ đầu ngã gục xuống đất rồi!
Nhắc tới chuyện tình cờ gặp sư phụ, vẻ mặt của Trình Danh Chấn sinh động hẳn lên, trong giọng nói của hắn tràn đầy sự sùng bái của sư phụ.
Trình Chu thịnghe thấy vậy thì kinh ngạc, không kìm nổi tò mò hỏi con mấy câu về chuyện trong ngục. Vì muốn mẹ bớt sầu muộn, hắn chỉ nói về chuyện thú vị của sư phụ cho mẹ nghe. Còn về chuyện đám người Lý Lão Tửu, Chu gia phái Xảo nhi hạ độc thủ thế nào đương nhiên lại không được nhắc đến.
Dù là vây, Trình Chu thị nghe xong câu chuyện vẫn hết sức kinh hãi hoảng sợ, đau lòng nhìn đứa con một lúc lâu mới hạ giọng nói:
- Tên họ Lâm cũng độc ác quá. Con cứu y nhiều lần như vậy vậy mà không ngờ y lại gán cho con tội danh giết người diệt khẩu. Người như thế, sau này tốt nhất là chúng ta nên tránh xa một chút. Con ngồi xuống đi, mẹ đi xem Liễu Diệp chúng nố đã nấu nước chưa? Chúng ta ăn điểm tâm trước sau đó thắp hương cho Phật tỏ sau đó con hãy đi tắm rửa sạch sẽ để giải xui!
- Mẹ, không cần vội. Sư phụ có nói, mấy ngày này không không được tắm rửa.
Trình Danh Chấn sợ mẹ nhìn thấy vết thương trên lưng nên mới vội vàng lấy sư phụ ra cứu nguy:
- Chúng ta ăn cơm trước. Ăn xong, đoán chừng Trương đại đương gia cũng vào thành. Dù thế nào thì hôm nay con cũng không thoát khỏi phải gặp ông ta một lần!
- Gặp đi, dù sao thì cũng vì con mà người ta phải phát binh!
Nghe thấy con nhắc chinh sự, Trình Chu thị tắt hắn nụ cười:
- Nếu nói được ở trước mặt Trương đại đương gia thì con cũng nên khuyên ông ấy mấy câu. Trời có đức hiếu sinh, không nhất thiết phải giết sạch người mới khiến cho người ta kính phục…
Nói được một nửa, bà lại thấy không thú vị. Con mình vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ, Trương Kim Xưng phát binh cứu nó tám chín phần cũng là vì nể mặt nữ trại chủ Đỗ Quyên. Đối với một thiếu niên ngây thơ mà nói. Trương đại đương gia sẽ nghe lời nó sao?