Chương 8
"Sao vậy?" Điện thoại vừa kết nối, giọng Đoạn Ngôn Phong ở đầu dây bên kia truyền đến.
Tôi bật loa ngoài, rồi hướng về phía điện thoại hỏi: "Đoạn Ngôn Phong, là tôi quyến rũ anh sao?"
Người trong điện thoại khựng lại một chút, sau đó trả lời:
"Không phải. Tống Dữu, là tôi đang theo đuổi em."
Xung quanh im lặng đến lạ thường, mọi người đều nín thở muốn nghe rõ lời Đoạn Ngôn Phong.
"Vậy đã như vậy, bây giờ tôi yêu cầu anh khiến những lời đồn đại kia biến mất, có làm được không?"
"Được." Anh ta trả lời rất dứt khoát, "Cho tôi mười lăm phút."
"Được." Tôi khiêu khích nhìn Lương Thừa Hi rồi nói, "Vậy bây giờ anh đến đón tôi đi."
"Được, mười lăm phút sau đến."
Tôi rời đi dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở hành lang tầng một.
Nhưng khi ngồi vào xe của Đoạn Ngôn Phong, tôi đã hối hận rồi.
"Xin lỗi." Tôi cúi đầu nhỏ giọng nói, "Tôi hơi tùy hứng."
"Nhưng tôi rất thích." Đoạn Ngôn Phong lại nói, "Tôi đã nói rồi, em cứ coi tôi như công cụ cũng được."
Ngẩng đầu lên, tôi chỉ thấy trong mắt anh vẫn là vẻ dịu dàng như nước.
Từ cái ngày mưa anh tìm thấy tôi trong con hẻm nhỏ đó, ánh mắt anh nhìn tôi dường như vẫn luôn như vậy.
Ngày hôm đó sau khi anh tỏ tình ở quán bar, chúng tôi đã không gặp lại nhau nữa.
Tuy rằng trong khoảng thời gian đó anh thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi trực diện ánh mắt anh như thế này.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã thất thần.
Cuối cùng xe dừng lại ở một khu vui chơi giải trí.
"Giờ này sao họ vẫn chưa đóng cửa?" Tôi tò mò hỏi.
Đoạn Ngôn Phong đi theo sau tôi cười cười: "Chuyện này không khó."
Tôi quay người nhìn anh, thấy anh nói câu này rất nhẹ nhàng, cứ như làm được chuyện này là điều bình thường vậy.
Xung quanh không một bóng người, chúng tôi cứ thế đi dạo không mục đích trong công viên giải trí lấp lánh ánh đèn bảy màu.
Tôi không muốn nói gì, Đoạn Ngôn Phong cũng rất chu đáo không hề mở miệng hỏi tôi điều gì.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng dường như mọi ngóc ngách đều đã đặt chân đến.
"Tìm chỗ nghỉ ngơi một lát đi." Anh nói.
Tôi gật đầu: "Ừ."
Chỉ là không ngờ nơi mà anh nói có thể ngồi một lát lại là vòng đu quay.
"Không thích sao?" Thấy tôi ngần ngừ ngồi xuống, anh liền hỏi.
Tôi lắc đầu: "Chỉ là thấy lạ thôi. Tôi còn chưa ngồi cái này bao giờ."
"Tôi cứ tưởng người trẻ tuổi các em đều thích cái này."
Đây là lần thứ hai anh nhắc đến sự khác biệt tuổi tác giữa chúng tôi.
Vòng đu quay từ từ rời khỏi mặt đất, toàn bộ cảnh đêm của công viên giải trí thu hết vào tầm mắt.
"Anh bao nhiêu tuổi?" Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu.
Câu nói này khiến vẻ mặt anh thoáng qua một nét khác thường. Tuy tôi không hiểu, nhưng cũng đoán được câu hỏi này có lẽ không thích hợp, thế là vội vàng nói:
"Xin lỗi, tôi hỏi bừa thôi, anh không cần trả lời đâu."
Đoạn Ngôn Phong lại lắc đầu nhìn tôi, khẽ nói: "Tống Dữu, tôi hơn em mười ba tuổi."
"À."
Ra vậy, tôi thầm nghĩ trong lòng, cũng không hẳn như anh nói, khoảng cách giữa tôi và anh tựa như vực sâu trời biển.
"Cho nên," anh đưa tay vuốt ve cổ tôi, ngón cái nhẹ nhàng xoa gò má tôi, "anh theo đuổi em, có thể coi là không biết xấu hổ."
"Nếu tính thêm cả mối quan hệ trước đây của em với Lương Thừa Hi, thậm chí có thể nói là không đứng đắn."
Mấy chữ này có hơi nặng, nhưng tôi há miệng, lại không nói ra được gì.
"Đợi đến khi em tốt nghiệp, vẫy vùng trong sự nghiệp và cuộc sống của riêng mình, anh đã bước vào tuổi trung niên rồi."
"Khi anh sắp trở thành một ông già chẳng còn chút sức sống nào, lại còn cổ hủ lạc hậu, thì em mới vừa tròn ba mươi."
Anh vừa nói, vừa không kìm được mà siết nhẹ tay hơn.
"Đến lúc đó có lẽ anh đã thất bại, cũng chẳng còn chút thủ đoạn nhỏ mọn nào đáng nói như bây giờ, trên mặt đầy nếp nhăn, đi đứng cũng chậm chạp."
"Anh..."
Anh nói đến đây, giọng bỗng khàn đi, rồi không nói nữa.
Vòng đu quay không biết đã quay mấy vòng rồi, lúc này lại dừng ở vị trí cao nhất.