Chương 9
Lương Thừa Hi tìm đến tôi lần nữa là chuyện của vài ngày sau.
Lúc đó trong ký túc xá không có ai khác, tôi vừa mở cửa còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã xông vào rồi tiện tay đóng cửa lại.
"Tống Dữu, cậu đừng có làm loạn nữa." Hắn vừa mở miệng đã nói.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, trong thoáng chốc nghĩ bụng, Đoạn Ngôn Phong sao lại có thể nuôi dạy ra một đứa con nuôi như thế này.
"Chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, chuyện của tôi không liên quan đến anh."
Nghe vậy, Lương Thừa Hi khựng lại một chút, sau đó mới nói:
"Tôi biết, lúc đó những lời tôi nói đã làm tổn thương cậu."
"Nhưng cậu cũng không nên dùng cái cách tự hủy hoại bản thân như vậy để trả thù tôi."
Tôi có chút ghê tởm nhìn hắn, chợt nhận ra người này vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn như trước đây thích tự dát vàng lên mặt mình.
"Lương Thừa Hi," tôi bước lên, nói từng chữ một, "Từ cái ngày anh nói chia tay, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa."
"Những gì anh làm, hoàn toàn không đáng để tôi phí tâm tổn trí đi trả thù."
"Xin anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, cũng đừng đến làm phiền tôi nữa."
"Nếu không, đừng trách tôi không khách khí."
"Không phải trả thù thì là cái gì?" Hắn lại cố chấp cãi, "Cậu thích tôi hai năm, sao có thể chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã ở bên người khác? Hơn nữa người đó còn là cha nuôi của tôi. Tống Dữu, tôi biết chia tay khiến cậu khó chịu, nhưng mà..."
Câu "nhưng mà" phía sau tôi không để hắn nói hết, bởi vì tôi trực tiếp không nhịn được mà đấm một cú.
"Bây giờ đã tin tôi không còn thích anh nữa chưa?"
Lần thứ hai gặp lại Đoạn Ngôn Phong là vài ngày sau khi tôi đấm Lương Thừa Hi ngã nhào.
Lần thứ ba anh gọi điện thoại hỏi tôi có thể ra ngoài ăn cơm với anh không, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Trong nhà hàng ở tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố, chỉ có hai chúng tôi là khách.
"Mỗi lần anh ra ngoài ăn cơm đều bày biện lớn như vậy sao?" Tôi nhìn nhà hàng vắng vẻ hỏi.
Đoạn Ngôn Phong cười cười.
"Chỉ là sợ em cảm thấy không thoải mái."
Ăn cơm chưa được bao lâu thì xong, lúc đó anh ta nói là đi sân tập bắn xem sao.
Nhưng xe chạy được nửa đường, anh ta nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyện vòng vo rất lâu, cuối cùng sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Anh cứ đi làm việc đi." Thấy vậy, tôi nhỏ giọng nói với anh.
Anh nhìn tôi im lặng một lát, sau đó nói với tài xế: "Về trước đi."
...
Đến giờ tôi vẫn không biết anh làm nghề gì.
Sau khi đưa tôi vào một phòng nghỉ, anh liền biến mất.
Tôi buồn chán ngồi một lúc, sau đó lại bắt đầu buồn ngủ.
Nhưng vừa nằm sấp xuống ghế sofa chợp mắt một lát lại tỉnh, thế là tôi đứng dậy đi loanh quanh trong phòng một cách vô vị.
Phòng nghỉ được trang trí khá quy củ, chắc là nơi anh thường dùng để nghỉ ngơi.
Vật trang trí duy nhất có chút hơi ấm là một đóa hoa hướng dương bất tử trên tường.
Màu hoa vẫn tươi rói, lạc lõng giữa căn phòng toàn màu đen trắng xám này.
Đang nhìn thì cửa sau lưng mở ra.
Đoạn Ngôn Phong đi vào rồi đến sau lưng tôi, cùng tôi nhìn chằm chằm vào đóa hoa hướng dương một lát.
Sau đó anh ta nói: "Chắc em không nhớ đâu."
"Không nhớ cái gì?" Tôi quay đầu nghi hoặc hỏi.