CHƯƠNG 33: NGÀY HOÀNG ĐẠO, CHỌN NGÀY PHẪU THUẬT
An Ngạn Quân là một người rất nghiêm túc và cẩn thận, đồng thời cũng là một người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ.
Mỗi ngày đi làm đều mặc quần áo trong quần tây da cá sấu thắt lưng bài bản hẳn hoi, giày da giống như vĩnh viễn luôn được lau chùi sạch sẽ.
Trong khi Trần Thương cùng Trần Bỉnh Sinh nói chuyện trời đất, An Ngạn Quân đi tới.
Nhìn Trần Thương nói: "Ca phẫu thuật buổi sáng là phẫu thuật nội soi cắt bỏ ruột thừa, ngươi... Hay là tới xem một chút, trợ giúp ta thực hiện đi."
Trần Thương hơi kinh ngạc một trận, nhẹ gật đầu: "Được rồi, vậy làm phiền Chủ nhiệm An."
An Ngạn Quân nhẹ nhàng cười gật đầu: "Đây là bênh lịch, ngươi xem đi để biết rõ tình huống người bệnh."
Sau khi nói xong, đưa xấp bệnh lịch tới.
Trần Thương gật đầu, nhận lấy.
Lật ra xem, Trần Thương không khỏi không cảm khái một tiếng, Chủ nhiệm An không hổ là nhân viên gương mẫu nhất bệnh viện? Chỉ riêng trình độ hiểu biết về bênh lịch này cũng đã vượt qua vô số người.
Xét nghiệm đơn được dán chỉnh tề trên giấy, một góc dư thừa cũng muốn sửa đổi có thứ tự rõ ràng, nhìn vào sẽ làm cho ngươi cảnh đẹp ý vui.
An Ngạn Quân có thói quen, chính là yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với xét nghiệm đơn, nhất định phải dựa theo trình tự: Từ máu tới nước tiểu, và các xét nghiệm thông thường, đến lá gan, thận, mật... Cứ theo trình tự như vậy đi tới.
Hơn nữa còn không cho phép có chỗ nào không chỉnh tề, đây là một nam nhân thận trọng hơn nữa luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, cũng là trung niên nam thần khoa trong.
An Ngạn Quân dáng vẻ thư sinh, trắng tinh, râu cằm nhàn nhạt, cùng đôi mắt rất tinh xảo, tóc luôn được chỉnh chu rất tinh xảo, mặc vào một thân đồ vét, rất là có khí chất.
Trần Thương nhịn không được thở dài, nói với Trần Bỉnh Sinh: "Anh cả, nhìn đi, cái gì gọi là thái độ? Cái gì gọi là nghiêm cẩn? Ai... Thật sự là không so không biết, thua chị kém em!"
Trần Bỉnh Sinh nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, sau này chúng ta cũng phải chỉnh lý bênh lịch như thế, cái kia... Tiểu Trần ngươi chụp kiểu ảnh thật chi tiết, ngày mai nếu như ta nhìn thấy bênh lịch của chúng ta không chỉnh tề thì ngươi đừng mong được về, chỉnh lý thật tốt."
Trần Thương trừng to mắt: "Ta?"
Trần Bỉnh Sinh: "Ngươi muốn để cho một bác sĩ cấp trên như ta chỉnh lý bênh lịch? Có muốn ta thay ngươi viết xong bênh lịch luôn không?"
Trần Thương nghiêm túc gật đầu: "Anh cả, ta cảm thấy có thể!"
Trần Bỉnh Sinh cười nhạt một tiếng: "Tới tới tới, hôm nay có một ca phẫu thuật vá túi nang, ngươi đi làm, ta viết bệnh lịch!"
Trần Thương: "Đồng chí Trần Bỉnh Sinh, ngươi lại một lần nữa vũ nhục ta!"
Trần Bỉnh Sinh ồ một tiếng: "Ồ? Thật sao? Xin lỗi rồi."
Nói xong, Trần Bỉnh Sinh quẳng xuống một câu: "Kiểm tra phòng!"
Trần Thương bất đắc dĩ, thở dài, ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu, ai bảo tự đưng nhiều chuyện làm gì?
Ôm lấy bảy tám kẹp bênh lịch trong tay, ấp úng đi tới phòng bệnh.
Năng lực kết giao của Trần Bỉnh Sinh rất tốt, nhiều năm như luôn rất hòa hợp với bệnh nhân, đây là một điểm Trần Thương rất bội phục.
So sánh với An Ngạn Quân, kẹp bệnh lịch Trần Bỉnh Sinh vĩnh viễn không có thứ tự, gọn gàng như vậy, ngược lại, thậm chí có chút loạn thất bát tao, nhưng Trần Bỉnh Sinh cơ bản không quá cần bênh lịch, dùng cách nói của hắn: "Bênh lịch? Đây chẳng qua là một cái căn cứ, là bằng chứng cho người bệnh xuất viện, tình huống của người bệnh thì nên lúc nào cũng ghi vào trong đầu bác sĩ."
Hoàn toàn chính xác, lão Trần làm được điểm này
Hắn kiểm tra phòng chưa bao giờ cần bênh lịch, bởi vì hắn có thể nhớ kỹ mỗi một chỗ dị thường trên cơ thể người bệnh, mà mục đích Trần Thương ôm bênh lịch, vẻn vẹn làm để cho người bệnh xem...
Ừm, đúng rồi, còn có một công hiệu: Đó chính là rèn luyện thân thể
Dù sao cái kẹp sắt kẹp bệnh lịch rất nặng, mười cái bênh lịch chung vào một chỗ, hoàn toàn chính xác có hiệu quả rèn luyện.
Trần Thương thở dài, nghĩ đến lão Trần "Vũ nhục", hắn cảm giác chính mình chỉ là một công nhân bốc vác bênh lịch... Vận công... Công...
Trái tim đóng băng...
Tim ngừng đập...
Nhồi máu cơ tim...
Vừa vào phòng, mười hai giường người bệnh, người nữ mắc bệnh kêu la: "Bác sĩ, ta muốn đổi giường khác!"
Trần Bỉnh Sinh lập tức sững sờ: "Đổi giường? Cái này không phải rất tốt sao? Tại sao phải đổi giường?"
Người nữ mắc bệnh thần bí kéo Trần Bỉnh Sinh qua, nhỏ giọng nói: "Hôm qua, ta có xem ngày một chút, nói tháng này ta thuộc về trùng hổ sát nam, khắp phía Đông Nam đều là hung thần, có du hoạch, huyết chi, ngũ ly, bát chuyên! Hơn nữa, phúc thần cùng hỉ thần của ta ở phía Bắc!"
(DG:
Huyết chi: Châm cứu, xỏ lỗ tai, thiến súc vật, chôn cất.
Ngũ ly: Họp bạn, kết hôn, lập di chúc, giao dịch.
Bát chuyên: Đi xe, xuất trận, hôn nhân.
Tóm lại là không phải vận tốt).
"Ta quan sát một vòng phòng bệnh này của ta, rốt cuộc tìm được nguyên nhân gần đây thân thể ta không thoải mái, vị trí bây giờ của ta ngay tại phía Đông Nam! Hướng này bất lợi cho khôi phục của ta!"
Trần Bỉnh Sinh trợn tròn mắt
Trần Thương liếm chó cũng trợn mắt hốc mồm.
Logic này nói ta không phản bác được.
Trần Bỉnh Sinh cười cười: "Không không không, ta cho ngươi biết, phúc thần của người ở hướng Đông Nam, cát thần ở hướng Đông, không có vấn đề!"
Phụ nữ hạ giọng: "Bác sĩ Trần cũng hiểu chuyện này? Đến, Bác sĩ Trần phân tích cho ta đi!"
Trần Bỉnh Sinh cười lắc đầu: "Bởi vì phòng thầy thuốc làm việc ở phía Đông của ngươi, hiệu thuốc ở phía Nam ngươi."
"Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, hung thần ngươi là ở trong bụng! Hắn là vi khuẩn, vi khuẩn xâm nhập cơ thể ngươi, dẫn đến lây nhiễm, từ đó gây nên viêm ruột thừa."
Trần Bỉnh Sinh nói, lập tức trong phòng bệnh nở nụ cười.
Phụ nữ cũng lúng túng có chút đỏ mặt
"A nha, bác sĩ, ngươi đừng không tin, thật, ta nói rất nghiêm túc!"
"Còn có, ta đã hỏi qua một thầy xem tướng số trước khi phẫu thuật! Hắn nói ba ngày sau, sau ba ngày, không kiêng kị gì nữa mới thích hợp cầu y chữa bệnh, cầu nguyện tế tự, nấu dê mổ trâu làm đồ tể..., nghi thấy máu! Lần này ta phẫu thuật có tính là thấy máu hay không? Ta cảm thấy, ngày đó ta mới thích hợp phẫu thuật!"
Người phụ nữ nói ra một câu, lập tức trong phòng bệnh truyền đến bầu không khí vui vẻ...
Mà lúc này, một tiếng kêu rên đánh gãy bầu không khí.
"Ai u ai u ai nha... Bác sĩ bác sĩ... Mau tới mau tới! Chỉ khâu hôm qua trên bụng ta có cảm giác cười mạnh nên bị hở ra!"
Giường số chín là một người mập, đã phẫu thuật xong, sau ngày mai có thể xuất viện.
Câu nói này sau khi truyền ra, người chung quanh lập tức dùng tay che miệng, muốn cười cũng không dám cười, từng cái khuôn mặt kìm nén đến đỏ lên
Giống như là màu táo chín đỏ mọng
Trần Bỉnh Sinh kiểm tra một phen: "Không sao cả, yên tâm đi."
Người đàn ông ai u ai u kêu to: "Tại sao ta cảm giác vừa rồi vang lên một tiếng hơn nữa còn cực kỳ đau! ?"
Giường số mười bên cạnh lúng túng cười: "Vừa rồi là ta đánh rắm..."
Trong lúc nhất thời, người chung quanh càng thêm khó chịu, muốn cười cũng không dám cười, sợ cười hở vết thương, không cười thì kìm nén rất khó chịu
Trần Bỉnh Sinh nghiêm túc nhìn đám người: "Các ngươi cười đi, vừa mới làm phẫu thuật xong, cẩn thận xuất hiện nội thương!"
Người chung quanh nghe xong, lập tức bị giật nảy mình cũng không dám nói chuyện.
Người bệnh giường số mười nói: "Bác sĩ, hôm nay ta... Một mực đánh rắm, hơn nữa cảm giác trong bụng vang lên tiếng ùng ục ùng ục."
Trần Bỉnh Sinh cười cười: "Ồ? Tốt, xem ra khôi phục không tệ, vậy hôm nay ngươi có thể bắt đầu ăn cơm."
Bệnh nhân sững sờ, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ: "Có ý tứ gì? ? ? Ta đánh rắm chính là có thể ăn cơm sao?"
Không cầu được bao nuôi, chỉ cần lâu lâu ủng hộ ta một ít là được, tài khoảng momo và số tài khoảng ta để ngoài mô tả của truyện.
Ta cảm ơn các đạo nhiều a.
Đương nhiên nếu được donate nhiều tiến độ sẽ tăng lên nhiều.:)))