Chương 6:
Buổi sáng, khi mặt trời vừa mọc là thời gian tôi thường đi dạo.
Đối với đàn sói, đây là lúc cần tăng tốc để săn mồi kiếm sống cho ngày hôm nay.
Vết thương của anh sói sau một phen giằng co hôm qua đã trở nên đỏ và sưng tấy. Trời nóng thậm chí còn thu hút vài con ruồi bay lượn xung quanh.
Tôi vẫy đuôi đi bên cạnh anh ta, liên tục dùng chân trước gãi tai.
“Oa?” Sao vậy?
Thấy tôi có hành động kỳ lạ, anh sói không nhịn được hỏi.
“Ying ying.” Ngứa quá, mẹ tôi đã ba ngày chưa ngoáy tai cho tôi rồi.
Tôi định lại gần làm nũng, nhưng chợt nhớ ra anh ta bị thương nên cố gắng đứng dậy ở góc 45°.
“Ooo.” Thật là đỏng đảnh.
Anh sói khinh thường liếc tôi một cái, rồi tìm con sói già trong bầy để bàn bạc về mục tiêu săn mồi hôm nay.
Mặt trời vừa mới mọc, nhiệt độ vẫn chưa quá cao, mùi hương xung quanh đã bị gió đêm thổi tan đi khá nhiều, việc tìm dấu vết của con mồi càng thêm khó khăn.
Nhưng may mắn là chúng tôi phát hiện ra dọc đường có phân động vật.
“Oa.” Là của Giác Mã.
Anh sói ngửi thử, dường như đã xác định được mục tiêu.
“Oaoao.” Rất tươi, chắc chắn đang ăn cỏ hoặc uống nước ở gần đây.
Anh sói tỉ mỉ nhận diện mùi hương xung quanh, cố gắng tìm ra vị trí cụ thể của con mồi. Anh cúi đầu tìm kiếm manh mối, thì một con sói to lớn từ phía sau tiến tới.
Không giống những con sói khác với ánh mắt phục tùng và sợ hãi, nó mang ánh nhìn ngạo nghễ và đầy bản năng hoang dã, giống như con chó tên Ngao Bái trong làng của mẹ tôi.
Tôi rất sợ những con chó hung dữ hơn mình.
Nhưng duy nhất không sợ Ngao Bái, vì nó bị xích vào một sợi dây sắt to hơn cả chân tôi.
Tôi "gừ" một tiếng, nuốt nước bọt, phân vân giữa chạy hay không chạy. Ánh mắt đảo qua, tôi nhìn thấy chân sau bị thương, sưng đỏ của anh sói, rồi nhớ đến miếng thịt hươu còn ấm nóng.
“Oaoao?” Này, anh làm gì thế?
Tôi bước vào giữa, ngăn cách nó với anh sói, nhìn nó với ánh mắt vô cùng ngây thơ.
“U——” Đồ béo chết tiệt, đừng có vướng chân.
Con sói này thật là bất lịch sự. Tôi hoàn toàn phớt lờ cái cách nó gọi tôi, mà tiếp tục bám riết lấy nó, không cho nó đến gần anh sói.
“Ooo!” Tránh ra!
Con sói bị tôi quấy rầy đến phát cáu, hung hãn nhe răng nanh ra, tỏ vẻ nếu tôi còn dây dưa sẽ cắn cho tôi một phát.
Tôi là Cáp Sĩ Kỳ, thượng có thể phá tường khoét cửa, hạ có thể xé sofa sửa nhà, sao có thể sợ?
Tôi lấy hết can đảm cũng bắt đầu nhe răng, so với hàm răng vàng của đối phương, hàm răng trắng tinh của tôi rõ ràng trông sắc bén hơn nhiều.
Tôi cố gắng học theo biểu cảm hung dữ của Ngao Bái, vểnh mũi lên cao, xù lông không chịu thua, khoe với con sói đối diện.
Thật lòng cảm ơn mẹ tôi, bữa nào cũng cho tôi ăn hai bát thức ăn chó, thêm hai lòng đỏ trứng và một bát sữa bột dê.
Tôi cao hơn con sói này cả một cái đầu, giả vờ tỏ ra hung dữ hơn nó.
Trong đàn sói phân chia giai cấp thế nào tôi không biết, nhưng con sói đối diện rõ ràng bị dáng vẻ của tôi hù dọa.
Tên mới đến này lông lá bóng mượt, thân hình cao lớn, tứ chi khỏe mạnh, hiển nhiên có khả năng săn mồi rất mạnh. Dù bản thân nó có thể cạnh tranh với Lang Vương bị thương để giành vị trí tân Lang Vương, nhưng tên mới đến này rõ ràng ủng hộ Lang Vương hơn.
Một đấu hai, chắc chắn thua.
Tôi không biết con sói đối diện tưởng tượng ra cái gì, nhưng khi thấy đuôi nó bắt đầu kẹp giữa hai chân sau, tôi biết mình đã giả bộ thành công.
Trình diễn xuất tuyệt vời của tôi, Ngao Bái từ đầu tới cuối đều chứng kiến, không hề xen vào nửa lời.
Cho đến khi con sói từng cố khiêu khích Lang Vương kia kẹp đuôi đi về cuối hàng, nó mới thong thả bước tới bên tôi và khẽ gừ gừ hai tiếng.
“Ư ư.” Giả bộ cũng khá giỏi đấy.
Bầy sói khác không biết lai lịch của tôi, nhưng nó thì không.
Dù sao thì sói lớn lên ở thảo nguyên chưa từng có mùi hương hoa cỏ trên người.