Khi Park YeonJin Xuyên Thành Hứa Thấm

Chương 10

Chương 10
Tôi chọn vào làm ở công ty dược của gia đình, cũng coi như một nghề nghiệp sáng giá.
Ban đầu, tôi định làm giáo sư tiếng Hàn, nghĩ rằng ở đây việc tuyển chọn sẽ dễ dàng hơn so với Hàn Quốc.
Chỉ cần vào được rồi, sau đó mọi thứ khác đều có thể nhờ người khác làm thay. Tài liệu cũng có thể thuê người viết hộ mà.
Nhưng mẹ nghe xong thì im lặng, còn bảo anh trai dẫn tôi đi tham quan môi trường làm việc của giáo viên.
Đệt, không phải giáo viên sao, sao ai cũng giống như đang làm bảo mẫu thế này?
Một tháng lương ở đây, thậm chí chẳng bằng thu nhập từ một buổi dạy thêm ở Hàn Quốc.
Tôi chỉ có thể nói với họ vài câu khâm phục rồi chuồn.
Địa vị nghề nghiệp ở đây thật sự kỳ lạ ghê.
Tôi bắt đầu đi xem mắt. Anh trai tuy sắc mặt khó coi nhưng cũng không ngăn cản.
Anh ấy nói, hy vọng tôi vui vẻ, cứ theo ý mình mà sống. So sánh nhiều cũng tốt, biết đâu sẽ tìm được lựa chọn thích hợp nhất.
Xem mắt cũng là một cách để gặp gỡ người mới. Những người tôi gặp đều là con nhà giàu có, quyền lực.
Càng quen biết nhiều, càng kéo được nhiều mối làm ăn, nhà họ Mạnh ngày càng phát đạt.
Số tiền trong tài khoản của tôi dù có quẹt 24/7 cũng chẳng hết.
Tôi và anh trai chẳng phải sẽ càng tự do hơn sao?
Lúc tôi đi xem mắt, Tống Diễm từng tìm đến tôi, nhưng đều bị chặn lại.
Nếu tôi không muốn, hắn căn bản chẳng có cơ hội tiếp cận tôi. Chúng tôi vốn dĩ không cùng một thế giới.
Hai đường thẳng, nếu giao nhau, thì không còn song song nữa.
Hai đường song song mà giao nhau, chỉ có thể chứng minh rằng, một trong hai đã lệch khỏi quỹ đạo, không còn đúng đắn.
Khó trách Mạnh Yến Thần suốt ngày nói: “Lo lắng Thấm Thấm đi sai đường.”
Có những người phụ nữ, rõ ràng chỉ cần thuận theo quỹ đạo đã định sẵn thì sẽ hạnh phúc.
Nhưng họ lại cố chấp theo đuổi một cuộc sống khác, như thể tái sinh lần nữa, khiến bản thân trở nên bi thảm.
Không sao, tôi sẽ bước lên cao đến mức chẳng còn nghe thấy tiếng khóc của họ, rồi cúi xuống cười nhạo số phận của họ.
Rồi sau đó, Tống Diễm không xuất hiện nữa. Những vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, hắn một cái cũng không làm được.
Gia đình, công việc, tất cả đều là gánh nặng của hắn.
Nói gì mà không bỏ cuộc, đi làm cũng phải nghỉ phép luân phiên.
Cho nên đấy, trong số những người tự do, chưa bao giờ có bóng dáng người nghèo.
Qua hơn một năm, khi tôi đã quên sạch gia đình này, thì một số điện thoại lạ gửi tin nhắn tới.
“Tống Diễm đang hẹn hò, với con gái của lãnh đạo sở phòng cháy chữa cháy.”
“Cô đừng nghĩ rằng Diễm vẫn còn nhớ cô, chỉ cần cô ngoắc tay là cậu ta sẽ quay về.”
Tôi lật ngược mắt, trả lời: “Nói thật nhé, lúc này tôi trả lời tin nhắn cô bằng ngón giữa đấy.”
“Đừng làm phiền tôi nữa, kẻo lúc tôi buồn chán, sẽ hành hạ người nhà cô để giết thời gian.”
Rồi lập tức chặn số, không muốn dính chút mùi của người nghèo.
Nhưng tối hôm đó, trong giấc mơ, một người phụ nữ khóc lóc xuất hiện.
Cô ta ngẩng đầu lên, và qua gương, tôi nhận ra khuôn mặt quen thuộc kia – nó đột nhiên hiện ra trước mặt tôi.
Đệt, thật sự giật mình mà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất