Chương 11
Cô ta: “Cô trả Tống Diễm lại cho tôi, cô đã làm mất Tống Diễm của tôi rồi. Anh ấy là mạng sống của tôi!”
Tôi nhìn cô ta, bộ dạng như một linh hồn: “Giờ cô chẳng phải đã chẳng còn mạng sống rồi sao?”
Cô ta khóc to hơn: “Cô mau đi tìm anh ấy, mang anh ấy về đây!”
Lúc này tôi đã chắc chắn, cô ta chính là người đàn bà ngu ngốc không có não – Hứa Thấm.
Sự ghê tởm ban đầu khi nhìn thấy cô ta tự hạ mình, mỗi lần bị Tống Diễm quấn lấy đều khiến tôi cáu kỉnh, tất cả đổ ập về.
Park Yeon Jin tôi là người thực dụng, vậy thì đã sao?
"Cô coi mình là chữ Phúc à, quen thói dán ngược rồi, tưởng ai cũng giống cô chắc?"
"May mà tôi tỉnh sớm. Nếu tôi đến mà phải ngồi tàu điện ngầm ăn cháo trắng, tôi sẽ giết họ trước rồi giết cô sau."
"Cút đi, cô không phải đã không muốn cuộc đời này rồi sao? Tự đi mà tìm Tống Diễm sống kiếp nghèo khổ."
"Đi trễ, hắn cưới người khác mất rồi."
Cô ta vẫn đứng im.
Tôi: "Cô lại đây nói chuyện." Để tôi tát cho cô một cái.
Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, mãi sau mới mở miệng: "Mạnh Yến Thần là anh trai của tôi."
Tôi lắc đầu: "Giờ là của tôi rồi."
Cô ta chỉ vào tôi: "Cô thật vô liêm sỉ, anh trai sẽ không bao giờ thích cô đâu!"
Tôi: "Ồ, tại sao mọi người đều biết tôi vô liêm sỉ thế nhỉ?"
"À, còn nữa, cô biết anh ấy thích cô đúng không? Vậy thì cô còn vô liêm sỉ hơn tôi đấy."
Cô ta im lặng. Khi tôi mở mắt lần nữa, cô ta đã biến mất.
Đệt, hóa ra Mạnh Yến Thần còn hữu dụng hơn cả Tống Diễm.
...
Tôi thành lập một đội nhiếp ảnh nhỏ.
Mỗi năm đi thăm các khu vực sinh sống của bướm, chụp ảnh và làm phim tài liệu.
Đợi đến sinh nhật Mạnh Yến Thần, tôi sẽ tổng hợp lại và tặng cho anh ấy.
Mỗi lần có hiện tượng bướm bùng nổ số lượng lớn, tôi liền kéo ông chủ tịch Mạnh bỏ việc để đi khám phá.
Có lần gần trăm triệu con bướm cùng lúc vũ hóa, bố mẹ thậm chí còn theo chúng tôi đi xem.
Khi đàn bướm bay lên, ánh mắt của anh trai khiến tôi tin rằng, anh ấy thật sự thà làm một nhà côn trùng học.
Chứ không phải làm chủ tịch.
Gió lớn có thể thổi bay tờ giấy trắng, nhưng không thổi bay được anh ấy.
Nhưng hệ giá trị ở đây hình như là như vậy, phải đạt chuẩn của cha mẹ, của người ngoài, của xã hội trước đã.
Có công danh rồi, mới được tính là đủ tư cách để làm những gì mình muốn.
Bỏ hết sự nghiệp để trở thành nhà côn trùng học, rất khó.
Nhưng làm chủ tịch mà yêu thích bướm như một sở thích, thì rất dễ.
Đây là điều tôi luôn muốn làm cho anh ấy, từ khi anh ấy trở thành chỗ dựa của tôi.
Cũng là sự cân bằng tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra cho anh ấy.
Ít nhất giờ anh ấy không còn phải ngồi một mình trong phòng thở dài trước những mẫu vật bướm nữa.
Tình cảm ư?
Tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông giàu có, để giúp tôi củng cố vị trí vững chắc trong khoang hạng nhất, làm một người vợ hiền mẹ đảm được người khác ngưỡng mộ.
Nếu lựa chọn tối ưu nhất là anh trai trên danh nghĩa của tôi, thì cũng chẳng sao.