Khi Park YeonJin Xuyên Thành Hứa Thấm

Chương 12

Chương 12
Ban đầu tôi vốn là người bất chấp thủ đoạn, chỉ cần bản thân thoải mái.
Lúc tôi vừa chia tay Tống Diễm, về sống ở nhà, Mạnh Yến Thần mỗi tối đều đến kiểm tra xem tôi ngủ có ngon không.
Ngày đầu tiên, tôi: "Em mệt quá, muốn anh ôm em ngủ."
Ngày thứ hai, tôi: "Em mỗi lần đi ngủ đều cố tình mặc rất ít quần áo nhé."
Ngày thứ ba, tôi: "Anh em làm không, à không, làm anh em không?"
Ngày thứ tư, anh ấy không đến nữa.
Anh ấy quả thật là một quý ông chính nhân quân tử, trong ngoài như một.
Sau khi tôi bắt đầu đi xem mắt, tôi cũng khuyên Mạnh Yến Thần thử đi xem mắt.
Anh ấy nói không cần, cảm thấy những người đó đều không bằng tôi.
Tôi vẫn kiên trì khuyên anh ấy đi.
"Có lẽ trước kia chỉ là bị ám ảnh bởi những thứ không với tới được, cứ nghĩ cái gì không có mới là tốt nhất."
"Giống như tôi trước kia từng thích Tống Diễm, giờ thì không thích nữa."Park Yeon Jin – Tôi là người thực dụng, vậy thì đã sao?
"Có khả năng đó chỉ là một sự sắp đặt, hoặc thói quen không?"
Chúng tôi đều có một suy nghĩ: thả anh ấy tự do, để anh ấy đi, nếu anh ấy vẫn trở về, thì đó mới thật sự là lựa chọn từ tận đáy lòng.
Ngay trên bàn ăn, tôi thẳng thắn nói rằng mình sẽ tìm được người đàn ông tốt nhất để về nhà họ Mạnh.
Ba mẹ nghe xong thì vui vẻ cười lớn, còn anh trai chỉ ngồi đờ ra.
Đêm đó, Mạnh Yến Thần lại đến phòng tôi, anh nắm lấy tay tôi.
"Anh mong em hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Nhưng cứ nghĩ đến việc hạnh phúc đó không có anh bên cạnh, anh vẫn cảm thấy rất buồn."
"Trong cùng độ tuổi, không có ai giàu hơn, tốt hơn anh đâu."
Dù lời nói như vậy, nhưng ánh mắt của anh lộ rõ ý chí quyết tâm giành phần thắng.
Đây mới đúng là phong thái của một tài phiệt chứ, không phụ công tôi mỗi ngày nhồi vào đầu anh:
"Những gì chúng ta muốn, đều có thể đạt được."
"Anh à, có tiền chính là để làm mọi điều mình thích mà."
Tôi nói: "Không sao đâu, chúng ta sớm đã ràng buộc với nhau rồi, dù là mối quan hệ gì, chúng ta cũng sẽ không rời xa."
Tình cảm giữa họ rất khó để tinh lọc, là hỗn hợp của tình thân, tình yêu, thậm chí cả tình bạn.
Họ ban đầu sẽ ra sao, tôi không quan tâm.
Nhưng với tôi.
Chỉ cần Mạnh Yến Thần mãi là chỗ dựa giàu có và vững chắc nhất, tôi sẽ luôn dựa dẫm vào anh.
Mặc dù là lợi dụng, nhưng ai có thể nói rằng đây không phải là sự bầu bạn mà anh muốn?
Tôi từng nghĩ như vậy.
Cho đến một ngày, Mạnh Yến Thần nói với tôi rằng Tống Diễm và vợ đã sinh được ba đứa con.
Ồ, thật là một câu chuyện hay đây: một kẻ nghèo kiết xác sinh ra một lũ nhóc nghèo kiết xác, rồi cùng sống cuộc đời nghèo khổ.
Mạnh Yến Thần ngồi trên sofa, tôi tiến lại gần, nhìn vào mắt anh.
"Anh, sao tự nhiên lại nói với em chuyện này?"
"Ghét Tống Diễm như vậy, rốt cuộc là giận vì em gái nhận nhầm người, hay là cơn tức giận dành cho đối thủ tình trường đây?"
Tôi nghĩ đã đến lúc rồi, không ai tốt hơn Mạnh Yến Thần đâu, có tôi rồi thì đổi sang người khác thôi.
Tôi gỡ kính của anh xuống, anh không chống cự mà khép mắt lại.
Tôi nhắm mắt và hôn lên môi anh.
——
(Những ai hy vọng hai người họ ở bên nhau thì dừng ở đây, những ai không chấp nhận Park Yeon Jin sở hữu Mạnh tổng thì ↓)
——
"Ối, Park Yeon Jin, cậu đang làm gì đấy?"
Tôi mở mắt: "Sara, sao cậu ở đây?"
Lee Sara lườm tôi: "Không phải cậu bảo đi xem mắt, nhờ tôi đi mua cả bộ đồ trang điểm Dior à?"
Tôi nhìn quanh, Hàn Quốc, phải không?
Chẳng lẽ ác quỷ sinh ra là để ở địa ngục sao?
Vậy tôi bỏ bao nhiêu thời gian ra là để làm gì, đang trải đường cho ai đây?
Ôi trời! Phát điên mất, đm!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất