Cửu Đương gia nghi ngờ, ngộ nhỡ như vậy, đột nhiên nghĩ đến những tin đồn trên phố, Chân Võ Thánh Địa vô cùng coi trọng đợt Thí luyện lần này, đến các vị đại nhân ở Võ Thánh Sơn cũng đích thân đến.
Thiếu niên đó thân thủ lại phi phàm như vậy, nếu thực sự là Thí luyện Võ đồng, thành tích Thí luyện chắc chắn không kém, nếu xảy ra vấn đề gì, phản ứng của Chân Võ Thánh Địa như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Cửu Đương gia sầm lại, vội vã cáo từ, trong lòng bất an, hy vọng đuổi kịp, cầu xin Đại Đương gia không ra tay quá nặng.
Đại Đương gia này, họ Tống tên Lăng Phong, người cũng như tên. Hắn cũng không phải là bá đạo lỗ mãng, mà là trong thô hào có tinh tế, cử trọng nhược khinh. Ở Bách Việt Quốc, không quá mười người dám đặc tội với Tống Lăng Phong hắn. Mà những nhân vật Tống Lăng Phong hắn không dám đắc tội cũng không quá mười người. Trong mười người này, tuyệt đối không bao gồm bất cứ cái tên nào ở ngoài Đế Đô.
Hắn lập tức mang theo bốn tên thủ hạ đắc lực nhất đến Tê Phượng Lầu.
Đi đến đường Chu Tước, thấy hai bên đường đứng đầy người xem náo nhiệt. Những người này mặc dù không dám đến gần Tê Phượng Lầu, không có nghĩa là họ không hiếu kỳ. Trên thực tế, cảnh náo nhiệt như vậy rất có sức hấp dẫn với những người này.
- Cút!
Một tên thủ hạ áo giáp đen đẩy họ ra, đám người lập tức tránh sang hai bên, những người bị một lực đẩy mạnh như vậy, liền chạy sang hai bên đường, tạo thành một đường đi.
- Ai muốn ở lại đây, thì sẽ có kết cục như người này!
Nói xong, tên thủ hạ áo giáp đen dùng lực năm ngón tay ấn nát đầu một người xem, kêu hừ một tiếng, rồi nhanh chóng đi theo sau Đại Đương gia.
Đại Đương gia Tống Lăng Phong đến nhìn không không thèm nhìn, dường như giết một người chỉ như giết một con kiến, không hề để ý đến. Hiển nhiên, việc này cũng đã thông qua ý của Tống Lăng Phong rồi, lúc nãy hắn đang vô cùng tức giận, nhìn thấy bao nhiêu người như vậy đứng quanh Tê Phượng Lầu, làm sao có thể không phẫn nộ.
Tần Vô Song một thân một mình, đứng giữa đường, thần thái tự nhiên, giữ một người trong tay, giống như đang giữ một con chó, muốn nhếch nhác thế nào thì có thế đấy, đó chính là Nhị Đương gia.
Nhìn thấy Tống Lăng Phong từ đằng xa tới, theo sau còn có bốn tên hộ vệ đắc lực nhất. Nhị Đương gia mừng khấp khởi trong lòng, nổi giận nói:
- Đại Đương gia ta đích thân đến đây, ngươi đến ngày tận thế rồi.
Tần Vô Song mỉm cười không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Đại Đương gia cưỡi ngựa đến gần.
- Người đến Tê Phượng Lầu làm loạn, chính là ngươi?
Tống Lăng Phong vung tay, bốn tên hộ vệ liền phân tán bốn góc, bao vây lấy Tần Vô Song.
Liếc mắt một cái, thấy vụn gỗ nằm đầy trước cửa Tê Phượng Lầu, tấm bảng hiệu to như vậy, mà bị vỡ vụn hoàn toàn.
Tống Lăng Phong cảm thấy khí huyết sôi sùng sục trong cơ thể, các ngón tay kêu
"rắc rắc" vì phẫn nộ, nghe như tiếng rang đậu vậy.
- Ngươi chính là ông chủ của Tê Phượng Lầu?
Tần Vô Song hỏi.
- Đúng thế!
Tống Lăng Phong quát lớn:
- Tiểu tử, xưng danh đi, xem ta có sợ không? Nếu khiến Tống Lăng Phong ta sợ… Việc ngày hôm nay, coi như ta xui xẻo, nếu không, ngươi chỉ còn cách chịu khổ thôi!
Nói xong, mỉm cười nham hiểm một tiếng, hướng ánh mắt về phía bốn tên thủ hạ, có ý nói với họ, đối thủ có thể bắt giữ được Nhị Đương gia, tuyệt đối không được coi thường.
Tuy thực lực của bốn tên hộ vệ, người nào cũng mạnh hơn Nhị Đương gia, nhưng phong cách hành sự của Tống Lăng Phong luôn như vậy, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải tuyệt đối ổn thỏa.
- Ha ha! Ta họ Tần, chỉ là con cháu thuộc một quận nhỏ của Xích Mộc Lĩnh thôi! Ông chủ Tống việc gì phải lên mặt như vậy?
- Tên tiểu tử ngông cuồng, nếu đã như vậy, ta sẽ tác thành cho ngươi.
Tống Lăng Phong vừa khoát tay, bốn tên hộ vệ liền bước lên trên vài bước, chỉ đợi Tống Lăng Phong ra lệnh là ra tay ngay.
- Khoan đã!
Đúng lúc này, tận ngoài đầu đường có một tiếng hét lớn.
Tiếp đó, là một giọng vô cùng uy nghiêm, khẩu khí gần như là cảnh cáo nói:
- Ông chủ Tống, xin hãy dừng tay!
Dõi mặt nhìn theo, tận ngoài đầu phố, hai bóng người vội vàng đi tới, một người trong đó, mặc một bộ y phục Hộ pháp tượng trưng cho Chân Võ Thánh Địa, năm đóa hoa mai trước ngực, chắc chắn có địa vị không thấp trong Chân Võ Thánh Địa.
Lại có một thiếu niên đi theo sau người đó, đó chính là Đồng Ngôn vừa mới rời khỏi đây.
Thì ra Đồng Ngôn thấy cuộc xung đột như vậy, lo lắng Tần Vô Song xảy ra chuyện, liền đến một Phân đường của Chân Võ Thánh Địa, vội vàng bẩm báo chuyện này.
Chân Võ Thánh Địa vừa nghe Quán quân Thí luyện gặp rắc rối, ngay lập tức bẩm báo lên trên, liền cử một vị Hộ pháp cao nhất dẫn theo Đồng Ngôn đến ứng cứu. Mặt khác, cử người đi thông báo lên trên.
Chân Võ Thánh Địa cấp bậc nghiêm ngặt, dưới Võ Thánh, có bốn vị Tôn giả, sau đó là mười Trưởng lão. Dưới Trưởng lão là Hộ pháp, Chân Võ Thánh Địa tổng cộng có ba mươi hai Hộ pháp, địa vị vô cùng cao quý. Tống Lăng Phong tuy bá đạo, nhưng cũng ít nhiều có vài phần cung kính người của Chân Võ Thánh Địa. Nhưng trong thâm tâm hắn, vốn không coi Hộ pháp ra gì.
- Thì ra là Hộ pháp của Chân Võ Thánh Địa, dám hỏi quý tính?
Tống Lăng Phong có chút đề phòng, trầm giọng hỏi.
- Lý!
Vị Hộ pháp chỉ lạnh lùng trả lời một câu:
- Ông chủ Tống có thể nể mặt ta, vị thiếu niên này, hãy để ta đưa đi, được không?
- Đưa đi?
Tống Lăng Phong mặt sắc lạnh, quay đầu chỉ vào những mảnh vụn phía dưới:
- Gã thiếu niên này đã phá vỡ tấm bảng hiệu của Tê Phượng Lầu chúng tôi, hà cớ gì các hạ nói một câu đưa đi là có thể đưa đi?
- Vậy ông chủ Tống muốn thế nào?
Vị Hộ pháp nghe ra những lời có ý không muốn nhượng bộ của Tống Lăng Phong, không khỏi nhíu mày. Tống Lăng Phong vô lễ với Hộ pháp thì cũng không sao, nhưng trên người hắn là áo choàng Hộ pháp, đại diện cho Chân Võ Thánh Địa, Tống Lăng Phong lại không biết mà lui.
Tấm bảng hiệu? Tấm bảng hiệu này có to hơn danh tiếng của Chân Võ Thánh Địa không?
- Muốn thế nào?
Tống Lăng Phong hơi thở hơi nhanh:
- Coi như hắn có chết mười lần, cũng khó rửa được mối hận này. Hộ pháp các hạ, tiểu tử này có quan hệ với ngài?
Lý Hộ pháp lắc đầu:
- Không có.
- Bạn bè?
- Cũng không có!
Tống Lăng Phong gật gật đầu, điềm nhiên nói:
- Đã không thân không thuộc, xin Lý Hộ pháp nể mặt Tống mỗ, xin đừng nhúng tay vào chuyện này.
Lý Hộ pháp cười xòa một tiếng, khóe miệng lộ ra ý đùa cợt. Tống Lăng Phong ngươi không chịu nhượng bộ, vậy thì cũng đừng trách ta không cảnh báo ngươi. Võ đồng này nếu bị mất một sợi lông, đừng nói ngươi chỉ là tộc huynh của một Quý phi, cho dù là đệ đệ của Hoàng đế Bệ hạ, thì cũng không xong đâu.
- Được, ông chủ Tống, ta chỉ hy vọng ngài hãy suy nghĩ cẩn thận, đừng có làm việc sau này lại sẽ hối hận!
Lý Hộ pháp không hề khách khí nói.
- Ha ha ha. Lý Hộ pháp, nếu ngài cho rằng vị trí Hộ pháp của Chân Võ Thánh Địa có thể dọa được Tống mỗ ta thì thật nực cười.
Nói xong, Tống Lăng Phong sắc mặt trầm xuống, hét:
- Ra tay!
Tứ đại hộ vệ đang ở thế chờ, chỉ cần một mệnh lệnh của Tống Lăng Phong là sẽ ra tay. Bốn cơ thể nhất tề phát động, dường như phản ứng cùng một lúc, hướng thẳng vào Tần Vô Song.
Tần Vô Song không hề né tránh, khóe miệng hé một tia cười lạnh. Đến bây giờ, Tần Vô Song đã đánh bao nhiêu người, nhưng chưa hề giết người.
Xem ra, đã không còn phải do dự nữa, đối với loại ác bá quen ức hiếp người như vậy, mặc kệ ngươi là ai, cũng không ngại gì mà không ức hiếp. Đã như vậy, phải dạy cho ngươi một bài học khó quên.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không lùi mà tiến, toàn thân như mũi tên rời cung, xông thẳng vào mấy tên hộ vệ.
Cách tấn công vô cùng lỗ mãng, cực kỳ bất ngờ. Điều kỳ lạ là, Tần Vô Song tấn công dường như không có bất kỳ thế chống đỡ nào. Đối phương, lại như cuồng phong, vô cùng khí thế, húc đầu đón tiếp.
Lần này, ba gã hộ vệ ở ba hướng khác, đều bị Tần Vô Song bỏ qua.
Mặt Tần Vô Song đột nhiên lóe lên ánh hào quang, thở ra chân khí từ trong lồng ngực, cánh tay đột nhiên nâng lên, dường như cưỡi mây đạp nước vậy, thoải mái đánh ra một chưởng. Giống như niêm hoa mỉm cười, lại giống như chặt liễu tiễn bạn.
Nhưng động tác tùy ý như vậy, thôi thúc Viêm Dương chân khí, trong nháy mắt đã biến thành đại sát khí không thể ngừng được.
Chưởng lực hùng dũng, dường như những gợn sóng biến thành cơn lốc, như hỏa tinh bùng cháy thành hỏa diễm hừng hực.
Chưởng lực như núi như biển vừa phóng ra, lá cây ngô đồng bốn phía bay ra khắp nơi, khí lưu loạn vũ.
Hộ vệ đó tốt xấu gì võ nghệ cũng gần đạt đến Chân Võ Cảnh Bát đẳng, nhưng đột nhiên, dường như bị mất đi khả năng chống cự, trong lúc tuyệt vọng, lồng ngực như bị đè nặng, hơi thở cũng trở lên dồn dập. Đòn tiếp theo, một lực trí mạng ào ra như sóng lớn, đập vào toàn thân hắn.
Phanh! Răng rắc!
Tên hộ vệ đứng đó bị Tần Vô Song đánh một chưởng, bị đẩy xa mười mấy thước, đâm mạnh vào một cây ngô đồng lớn trước cửa Tê Phượng Lầu, phát ra một tiếng nổ lớn.
Tiếp đó, cả cây ngô đồng chịu không nổi đòn công kịch quá mạnh như vậy,
"rắc rắc" một tiếng, ầm âm ngã xuống.
Giết được một người, máu trong người Tần Vô Song sôi sục, không chịu dừng tay, chuyển thân đánh một quyền vào tên hộ vệ phía sau.
Quyền này vô cùng bất ngờ, lại thêm Tần Vô Song quá nhanh, tên hộ vệ bị đánh bắn về phía sau. Hắn vốn không ngờ Tần Vô Song lại đánh ngã đồng đội của mình trong thời gian ngắn như vậy. Lại còn có thể quay đầu đánh mình một quyền, vốn không có bất kỳ suy tính gì nên đã bị đánh trúng ót.
Oanh! Đầu hắn giống như bị bổ đôi, lập tức ngã xuống. Một quyền chí mạng!
Tên hộ vệ còn lại cả người đang ở trên không trung, đã bị Tần Vô Song ra một quyền đánh gục, ngay sau đó, mới từ từ ôm bụng quỵ xuống. Ngã nhoài trên mặt đất, hiển nhiên là sống không nổi.
Tần Vô Song trong nháy mắt giết liền ba người. Khí thế vô cùng, cường hãn vô cùng, đến ngay cả Lý Hộ pháp cũng phải trố mắt ngẩn mặt nhìn.
Hắn vốn đã nghe đến cái tên Tần Vô Song, biết hắn thực lực cao cường, nhưng thật không ngờ, lại có thể mạnh đến mức độ này.
Hắn tự hỏi mình trong trường hợp này, cũng tuyệt đối không thể giết hai tên hộ vệ nhẹ nhàng như vậy. Hiển nhiên, cả hai tên hộ vệ này thực lực đều gần đạt đến Chân Võ Cảnh Bát đẳng.
Còn lại một tên hộ vệ thấy đồng đội mình bị giết dễ dàng như vậy, vô cùng kinh sợ, mặt biến sắc, liền quẳng ra vũ khí trên tay mình.
Tống Lăng Phong lúc này cũng hít một hơi thật sâu. Bình sinh hắn giết vô số người, số người chết trong tay hắn cũng không ít, nhưng giết người dứt khoát như vậy, chiêu chiêu đoạt mạng, thủ đoạn và khí thế như vậy, cũng làm Tống Lăng Phong hắn than thở.
Ở bên hông, lấy ra hai đoạn côn, nối tiếp hai đầu, thành một đoản thương, cổ tay rung lên, thương hoa liễu nhiễu. Thét dài một tiếng, đích thân ra tay.
Tu vi của Tống Lăng Phong đã đạt đến Chân Võ Cảnh Bát đẳng Đỉnh phong, vô cùng phi thường. Đặc biệt là cây đoản thương trong tay, kế thừa thương pháp tuyệt diệu của gia tộc, uy lực vô biên.
Hắn đích thân ra tay, từng thương như độc xà tấn công, hiểm độc vô cùng, đều đâm vào chỗ hiểm yếu của Tần Vô Song.
Lý Hộ pháp thấy Tống Lăng Phong không nể mặt, đích thân ra tay. Tống Lăng Phong dù gì cũng là kiêu hùng một phương, tuy thực lực chưa đạt đến Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, nhưng đích thân đối phó với một thiếu niên, lại dốc toàn lực, e rằng cậu thiếu niên này nuốt không trôi.
Nhưng mà, gã thiếu niên này một khi xảy ra chuyện gì, bề trên trách tội, Tống Lăng Phong sẽ cửa tan nhà nát, e rằng Lý Hộ pháp hắn cũng bị liên lụy, bảo vệ không được, lại phải gánh tội thay, dù thế nào cũng chạy không thoát. Nghĩ đến đây, trong lòng bất an, quát lên:
- Tống Lăng Phong, ngươi còn không dừng tay, nếu ngươi làm mất một sợi lông của vị thiếu niên này, ta đảm bảo ngươi sẽ bị cửa nát nhà tan, thậm chí còn bị tru di cửu tộc.
- Hừ hừ, tru di cửu tộc? Dựa vào ngươi sao?
Tống Lăng Phong lúc này vô cùng tức giận, nghe không lọt bất cứ lời khuyên can nào. Tấm bảng hiệu bị hủy, thuộc hạ đắc lực nhất bị giết, tất cả đã làm hắn đỏ hết hai con mắt.
- Giết!
- Giết hắn!
Tống Lăng Phong rống lên liên tục, đoản thương múa như mưa rơi, không ngừng đâm ra, mỗi lần đâm ra là lại mắng một câu.
Đột nhiên, đầu đường lại có một tiếng hét lớn:
- Lý Hộ pháp, mau ngăn cản hắn!
Lý Hộ pháp giật mình, thất kinh nói:
- Đại Tôn giả!
Không cần nghĩ nhiều, ông ta liền ra tay giữ chặt đoản thương của Tống Lăng Phong:
- Họ Tống kia, còn không dừng tay, Đại Tôn giả đến rồi!
Tống Lăng Phong tránh bàn tay của Lý Hộ pháp, tiếp tục đâm về phía Tần Vô Song. Trong lúc này, hắn đột nhiên có cảm giác vướng tay, sau đó, đoản thương của hắn đã bị giữ chặt. Hình ảnh trước mắt lóe lên, xuất hiện một người mặc áo bào tím, bộ râu dài phất phơ theo gió như thần minh, đang trợn mắt nhìn chằm chằm hắn:
- Ngươi họ Tống?
Tống Lăng Phong dùng sức kéo thương lại, nhưng vô dụng, lúc này mới biết là đã gặp phải cao thủ không tầm thường rồi. Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến một cái tên, lại liên tưởng đến tiếng
"Đại Tôn giả" vừa nãy của Lý Hộ pháp, đột nhiên toàn thân run run. Lập tức trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.