Dù sao luyện đạt đến cảnh giới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, võ lực thế tục đã đến được đỉnh phong, hoặc là bế quan thành công, đột phá tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, hoặc là chỉ có thể bồi hồi với vị trí cảnh giới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Do vậy, Tứ Đại Tôn Giả rất ít lộ diện trong thế tục, nhưng lại không ít người đến biết. Tống Lăng Phong tuy không có cơ hội gặp Tứ Đại Tôn Giả, nhưng cũng có hiểu biết qua những tin đồn. Biết đến sự tồn tại của một nhân vật như Đại Tôn giả áo bào tím.
Vừa nghĩ đến đó, dũng khí và nhiệt huyết trong người đột nhiên giảm xuống, sống lưng lạnh toát mồ hôi.
Đại Tôn giả áo bào tím khẩu khí càng thêm nghiêm nghị, truy hỏi một câu:
- Ngươi họ Tống?
- Tại hạ Tống Lăng Phong, là tộc huynh của Ban Quý phi.
Dưới sự áp chế uy nghiêm của Đại Tôn giả áo bào tím, dù là hung hãn như hắn, cũng có phần run sợ.
Hiển nhiên, khẩu khí và sắc mặt của Đại Tôn giả áo bào tím cũng đã thể hiện thái độ cương quyết của ông. Thật tức giận, thật sự rất tức giận!
- Được, ngươi họ Tống, vậy từ hôm nay trở đi, ngươi đổi thành Tống Chung đi.
Đại Tôn giả áo bào tím nhẹ buông tay, Tống Lăng Phong cầm đoản thương lùi vài bước.
- Lý Hộ pháp!
Đại Tôn giả áo bào tím thấp giọng quát.
- Có thuộc hạ!
Lý Hộ pháp cũng hồn phiêu phách lạc như Tống Lăng Phong, biết Đại Tôn giả đã thực sự tức giận, chuyện lần này, chắc chắn không thể bỏ qua.
Xuống tay với Quán quân Thí luyện, cũng chỉ có loại ác bá không biết cái gì gọi là hậu quả mới dám làm ra. Tống Lăng Phong ngươi vừa nãy có phải là rất hống hách không? Không phải là muốn làm người khác hối hận đến chết sao? Chuyện hôm nay, để xem Tống Lăng Phong ngươi thu xếp thế nào!
- Ngươi hãy xem chừng hai vị thiếu niên này, không được để cho bất kỳ kẻ xấu nào lại gần!
Đại Tôn giả áo bào tím dặn dò.
- Vâng!
Đại Tôn giả áo bào tím đổi khẩu khí, trừng mắt nhìn Tống Lăng Phong, lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi biết hắn là ai không?
Ông ta chỉ vào Tần Vô Song.
- Không biết!
Tống Lăng Phong hoàn hồn lại. Vị thiếu niên này nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống dạng tai to mặt lớn gì, ngoài thực lực yêu nghiệt, thì không phải là mặc trang phục quý tộc hạ phẩm sao?
- Vậy ngươi biết, lão phu là ai không?
Đại Tôn giả áo bào tím khẩu khí thêm trầm trọng.
- Biết! Ngài là Đại Tôn giả của Chân Võ Thánh Địa!
Tống Lăng Phong thận trọng trả lời.
- Được, coi như mắt người không hoàn toàn ở sau gáy. Chuyện ngày hôm nay, bắt nguồn từ việc thuộc hạ của ngươi ức hiếp người khác, đúng không?
- Đại Tôn giả, nhưng hắn… hắn đã phá vỡ tấm bảng hiệu chữ vàng của Tê Phượng Lầu chúng tôi. Là do đích thân Quý phi nương nương hạ bút, vô cùng quý giá.
Tống Lăng Phong bây giờ chỉ còn cách ra con bài cuối cùng, hy vọng có thể mượn uy thế Hoàng đế Bệ hạ Bách Việt Quốc, tạm thời thoát phen này.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu được, một thiếu niên vùng quê nhỏ bé, làm sao lại dẫn Hộ pháp của Chân Võ Thánh Địa đến, việc này coi như không tính, nhưng sau đó lại kéo theo một người. Lần này không phải là Hộ pháp, mà là Tôn giả, mà đến cả hắn cũng không có tư cách nghênh tiếp. Hơn nữa lại là Đại Tôn giả đại nhân! Đến Hoàng đế Bệ hạ, trước mặt Đại Tôn giả đại nhân cũng phải cung kính bảy phần, huống hồ là Tống Lăng Phong hắn!
Tại sao? Hắn không thể hiểu nổi!
Nhưng Đại Tôn giả áo bào tím hiển nhiên không có ý định giải thích, liên tục cười lạnh, nhìn đống hỗn độn trước cửa Tê Phượng Lầu, lộ ra một nụ cười cổ quái, gật gật đầu:
- Phá vỡ bảng hiệu của ngươi?
- Đúng thế! Đại Tôn giả, dù hai bên có chút xung đột, nhưng cũng không nên phá vỡ bảng hiệu của người ta, phải không ạ?
Đại Tôn giả áo bào tím ngạo mạn cười:
- Phá rất hay, hắn không phá, lúc ta đến, bảng hiệu của ngươi cũng sẽ vỡ như vậy!
Tống Lăng Phong nghe những lời này, hơi run giọng nói:
- Đại Tôn giả, đây là vì sao? Tiểu nhân luôn một lòng hòa khí sinh tài. Tấm bảng này, cũng là bắt nguồn từ người đó.
Đại Tôn giả áo bào tím cau mày:
- Ban Quý phi?
- Đúng vậy, Ban Quý phi mà Hoàng đế Bệ hạ sủng ái nhất, là muội muội của tiểu nhân.
- Vậy sao?
Đại Tôn giả lại cười lạnh một tiếng:
- Chính vì Ban Quý phi, mà Tê Phượng Lầu ngươi tùy ý đánh người giết người, có thể tùy ý lấy mạng người khác, có thể cậy thế ức hiếp người khác, phải không?
Tống Lăng Phong chấn động, trong lòng có một dự cảm rất xấu, nghe khẩu khí của Đại Tôn giả, hiển nhiên không để tâm đến cái tên Ban Quý phi kia.
- Không, không dám!
Nghĩ đến đây, khẩu khí của hắn giảm xuống ba phần.
- Không dám? Ngươi nói hắn phá vỡ bảng hiệu của người đúng không? Ngươi hạ thủ muốn lấy mạng hắn, việc này là đúng, phải không?
- Việc này…
Tâm trạng của Tống Lăng Phong lúc này chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ: khóc không thành lời.
Đại Tôn giả áo bào tím cũng không muốn nhiều lời, đảo mắt nhìn toàn hiện trường:
- Một câu thôi, Tề Phượng Lầu, ngừng kinh doanh!
- Ngừng kinh doanh?
Tống Lăng Phong trong lòng run run.
- Ngươi không muốn ngừng?
Tống Lăng Phong khóc lóc kể:
- Đại Tôn giả, cả nhà tiểu nhân từ trên xuống dưới đều sống nhờ vào Tê Phượng Lầu này, nếu ngừng kinh doanh, thực sự là sẽ mất đi kế sinh nhai.
- Ngươi nếu cứ tiếp tục mở, hy vọng khi Võ Thánh đại nhân đến hỏi chuyện ngày hôm nay, cả nhà các ngươi từ trên xuống dưới sẽ giữ được tính mạng.
Đại Tôn giả áo bào tím nói xong, vung cánh tay, hừ một tiếng, rồi quay đi luôn.
Võ Thánh đại nhân? Tống Lăng Phong đã hoàn toàn suy xụp, sao việc này lại có liên quan đến cả Võ Thánh đại nhân? Võ Thánh đại nhân thanh tu ở Võ Thánh Sơn nhiều năm, hầu như chưa hề màng đến thế sự, gã thiếu niên đó lẽ nào là thân thích của Võ Thánh đại nhân?
Không thể! Thân thích của Võ Thánh đại nhân, không thể là quý tộc hạ phẩm được!
- Đại Tôn giả, xin dừng bước, xin dừng bước!
Tống Lăng Phong cầu xin:
- Tôi ngừng kinh doanh, ngừng kinh doanh, ngừng kinh doanh ngay lập tức!
Đại Tôn giả áo bào tím vốn chỉ muốn trừng phạt Tống Lăng Phong một chút, chứ không muốn hắn nhà tan cửa nát. Dù sao Tần Vô Song vẫn chưa xảy ra chuyện gì, hơn nữa lại vẫn còn chiếm thế thượng phong.
Nếu Tần Vô Song xảy ra chuyện gì, thì tình huống sẽ không như thế này, Ban Quý phi gì đó, cũng không cần nghĩ đến. Nếu Đại Tôn giả muốn tiêu diệt Tống Lăng Phong, thì cũng không cần phải nghĩ đến bất kỳ Quý phi nào cả. Quý phi, chỉ tạm thời được sủng ái, nếu Đại Tôn giả muốn tố cáo cô ta, trong vòng ba ngày có thể làm cô ta bị thất sủng, đày cô ta vào lãnh cung, từ đó sẽ không bao giờ được thấy mặt trời nữa.
Tần Vô Song đã không xảy ra việc gì, Đại Tôn giả cũng không muốn quá hiển sơn lộ thủy. Dù sao thế lực của Võ Thánh địa mạnh hơn thế lực thế tục. Nếu hắn tùy tiện phá vỡ sự cân bằng thế lực thế tục, rất dễ dẫn đến khủng hoảng và bất an.
- Muốn hối hận?
Đại Tôn giả áo bào tím giương mắt nhìn lúc lâu, mới lạnh lùng nói.
- Xin Đại Tôn giả tha tội!
Tần Lăng Phong cúi người cầu xin.
- Vậy dừng kinh doanh một tháng, nếu Tê Phượng Lầu vẫn giống như trước đây ức hiếp mọi người, để cho ta thấy có lần thứ hai, Tống gia nhà ngươi cũng không cần ở lại Đế Đô nữa.
Đại Tôn giả áo bào tím nói khẩu khí vô cùng nghiêm khắc.
- Vâng, vâng, vâng!
Tống Lăng Phong vội vã trả lời.
- Chúng ta đi!
Đại Tôn giả áo bào tím không thèm nhìn Tống Lăng Phong, gọi Lý Hộ pháp một tiếng.
- Vâng!
Tần Vô Song mỉm cười, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ một câu của Đồng Ngôn, lại làm cho đích thân Đại Tôn giả đến. Phải biết là, Đại Tôn giả rất ít màng đến chuyện thế sự, hay hỏi đến những chuyện thị phi.
Lý Hộ pháp lúc bỏ đi còn không quên liếc Tống Lăng Phong hai cái. Tống Lăng Phong lúc này đã hoàn toàn thất thế, đến trung tiện cũng không dám.
Nguồn: http://truyen360.comTống Lăng Phong như con gà ngu ngốc nhìn Đại Tôn giả đưa theo một đám người đi, lúc này mới hoàn hồn, sờ tay lên trán, toát hết mồ hôi.
Nhìn lại hiện trường, ba tên hộ vệ đã mệnh vong hoàng tuyền, không khỏi phẫn nộ, bực tức nói:
- Tên thiếu niên đó, rốt cục là người nơi nào? Điều tra cho ta, xem hắn từ đâu ra.
- Đại Đương gia!
Từ đằng xa, Cửu Đương gia vừa chạy thục mạng, vừa giơ tay hét to:
- Đại Đương gia, Phí đại nhân có điều quan trọng, bảo thuộc hả phải truyền lại cho ngài.
- Phí đại nhân?
Tống Lăng Phong đúng lúc buồn bực trong lòng, bụng nghĩ Phí đại nhân lại có chuyện gì?
Cửu Đương gia đến gần, không thấy bọn người Tần Vô Song, mới thở phào nhẹ nhõm:
- Người đâu?
Tống Lăng Phong tức giận quát:
- Phí đại nhân muốn nói gì?
Cửu Đương gia nhìn tứ phía, thấy không có người ngoài, mới nói:
- Phí đại nhân bảo thuộc hạ truyền đến ngài, theo như ông ấy dự tính, Thí luyện Võ đồng ở Sơn mạch Thiên Khấp đã kết thúc. Nếu là Võ đồng nơi khác đến, xin Đại Đương gia điều tra kỹ càng, đối phương có phải là Võ đồng đạt tư cách Thí luyện lần này hay không, và càng phải điều tra rõ thành tích Thí luyện của hắn.
Tống Lăng Phong như bị điện giật, toàn thân hóa đá, kêu khổ trong lòng, đột nhiên hiểu ra, lẩm bẩm nói:
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy!
Đột nhiên trừng mắt:
- Sao ngươi không đến sớm một chút?
Cửu Đương gia hổn hển thở nói:
- Thuộc hạ vừa được Phí đại nhân dặn dò, đã dốc toàn lực chạy một mạch đến đây, không hề ngừng nghỉ.
Tống Lăng Phong tức giận không biết để đâu cho hết, quát:
- Việc này đều do ngươi mà ra, nếu ngươi có con mắt nhìn, thì hà cớ gì làm loạn ở đây!
Cửu Đương gia bụng đầy ấm ức, bình thường cũng là do ngươi dặn không thể để mặc cho người đến đây gây sự, nhất định không thể để làm mất mặt Tê Phượng Lầu, nên ra tay thì phải ra tay.
Đang muốn nói gì đó, Tống Lăng Phong đột nhiên quát lên:
- Còn đứng ngẩn người ra làm gì? Mau hạ lệnh, Tê Phượng Lầu ngừng kinh doanh trong một tháng.
- Ngừng kinh doanh?
Cửu Đương gia ngẩn người.
- Chấp hành ngay!
Tống Lăng Phong bực tức quát, lại dặn dò:
- Người chết thì trợ cấp mai táng cho người nhà! Lập tức chấp hành, ta vào cung, cầu kiến Ban Quý phi!
Cửu Đương gia ngầm ý thức được việc không ổn, nhưng thấy được Đại Đương gia tức giận như vậy, không dám hỏi thêm câu nào, lập tức chấp hành.