Khí Trùng Tinh Hà

Chương 155: Cao thủ thần bí

Đối phương đã xác định Tần Vô Song ở gần đây, tìm ra hắn chỉ là chuyện sớm muộn. Tần Vô Song kiên nhẫn chờ đợi, hắn không phải là không muốn hiện thân, mà là muốn là cho đối phương bất ngờ.
Người mặc áo đen đứng trong bụi cỏ rậm rạp, đột nhiên nhếch miệng cười kỳ dị, lên tiếng.
- Kỷ lý hô lỗ, cô đô ba!
Từng chữ nghe rất đơn giản, nhưng lại giống như thần chú cổ quái, không phải là ngôn ngữ nhân loại. Nếu muốn nói là ngôn ngữ của nhân loại, thì ít nhất cũng là ngôn ngữ của người nguyên thủy, không thể hiểu được nó có nghĩa gì.
Tần Vô Song thấy hắn kỳ dị như vậy, trong lòng có chút bất an.
Lát sau, Tần Vô Song nghe thấy tiếng kỳ lạ trong bụi cỏ, nghe như tiếng mưa phùn rơi xuống bụi cỏ, lại vừa giống như tiếng vô số loài bò sát bò qua.
Một ý nghĩ mơ hồ chợt lóe lên trong đầu, Tần Vô Song nhìn xung quanh, tóc gáy dường như dựng đứng hết lên.
Rắn! Đủ các loại màu sắc, độc xà ngũ sắc, có con đầu dẹt, đầu nhọn, có con đầu hình tam giác, có con đầu bự.
Độc xà kỳ quái chui ra từ khắp mọi nơi. Giống như đang tổ chức một cuộc họp gia tộc độc xà vậy.
Tà môn! Tần Vô Song liền hiểu ra, việc này chắc chắn có liên quan đến câu thần chú của tên áo đen đó.
Chẳng lẽ tiên tiểu tử đó miệng vừa đọc thần chú là có thể làm cho độc trùng xuất hiện? Đúng là tà môn! Đến cảnh giới Tiên Thiên, tuy có thể chống lại độc trùng, nhưng nhiều độc xà chui ra như vậy, muốn đối phó cũng rất khó khăn.
Tần Vô Song biết, tên tiểu tử đó muốn dùng xà độc để tìm ra mình.
Tần Vô Song ấn một đầu ngón tay, bắn ra Trung Xung Kiếm.
Xuy!
Bắn xa ba mươi thước!
Oanh!
Lập tức một cây đại thụ bị lực của kiếm khí bắn đổ xuống. Tên mặc áo đen nghe thấy tiếng vang, liền quay đầu, vẻ mặt hớn hở, rít lên một tiếng, đón lấy hai con Hỏa Vân Điểu, đi về phía phát ra tiếng vang.
Vươn tay cầm lấy một cái đầu rằng bằng kim loại màu đen, tên áo đen quay người rút ra một cây roi da dài hình rắn, quấn vào cổ tay sau đó quăng ra như rồng bay phượng múa.
Cây roi da hình rắn là loại binh khí mềm. Nếu không biết sử dụng sẽ làm bị thương chính mình. Nếu biết sử dụng, nó sẽ thành binh khí vô cùng lợi hại. Nhìn thủ pháp của tên áo đen, chắc chắn đó là một tên lão luyện.
Đỉnh của cây roi da là một đầu nhọn, tính công kích mạnh nhất. Cây doi da có thể đâm, có thể, quất, có thể trói, rất nhiều công dụng.
Tên mặc áo đen ném cây roi da ra, lực vô cùng mạnh. Nếu không thể giết được địch, rung cổ tay là có thể trói được đối phương. Nếu đánh trúng có thể xuyên qua người và lấy mạng đối phương.
Nhưng lần này hắn có chút hồ đồ, hơn nữa Tần Vô Song lại không ở đó, dù hắn có ở đó thì cũng không ngồi như khúc gỗ đợi ngươi đến.
Tên áo đen sở dĩ to gan như vậy chính là vì có hai con Hỏa Vân Điểu ở đằng sau, có thể giải quyết được việc bất ngờ xảy ra. Dù có bị đánh lén cũng không cần lo lắng. Nhưng Tần Vô Song lại ở bên phải hắn.
Bóng của tên áo đen chợt bay lên. Tần Vô Song đang tính toán.
- Ba trăm mét, năm mươi mét, ba mươi mét.
Cổ tay rung lên, chiến đao Tiên Thiên phóng ra, nhanh như lưu tinh. Chiến đao này hắn lấy từ trong tay Lệ Vô Kỵ. Tần Vô Song không hề hiểu đao pháp nhưng dùng đao làm ám khí hình như rất hợp với hắn.
Hơn nữa, hắn không biết dùng chiến đao. Nhưng trên thực tế, hắn đã nắm chắc không ít đao kỹ, nhưng đao kỹ này không giống với Phong Lôi Đao của Lệ Vô Kỵ.
Tên áo đen đã cảm giác được, phán đoán được hướng tấn công. Cây roi da hình rắn rung lên, giống như một con linh xà quay đầu hướng về phía chiến đao Tiên Thiên.
Đúng lúc đó, hai con Hỏa Vân Điểu đằng sau lưng hắn ập tới. Chúng rít lên một tiếng, thấy vũ khí của Tần Vô Song, lần lượt lao xuống, giơ móng vuốt cùng tấn công.
Tần Vô Song mừng rỡ, hắn dùng chiến đao Tiên Thiên tấn công tên áo đen chẳng qua là vì trong tay không còn ám khí nào hữu dụng hơn.
Chiến đao này tốt xấu gì cũng là cấp bậc Tiên Thiên, uy lực mạnh, có hiệu quả đánh lén tốt. Hai con nghiệt súc cho rằng hắn không có vũ khí, cứ thế lao xuống.
Phải biết rằng, hắn đối phó với con Hỏa Vân Điểu đầu tiên chính là vì nó quá giảo hoạt, không chịu xà xuống, không thể đánh bằng vũ khí ngắn.
- Những Tiên Thiên cường giả Linh Võ Cảnh đa số đều mang vũ khí bên mình để phối hợp cùng linh lực Tiên Thiên. Nhưng ta thì khác, chiến đao này bắn ra rời khỏi tay ta, chắc chắn làm cho hai con nghiệt súc này tưởng ta không có vũ khí, không thể uy hiếp chúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song vui mừng, liền đi thẳng về phía trước.
Hắn tiếp tục đùa giỡn, làm cho tâm lý đề phòng của hai con nghiệt súc xuống thấp nhất. Hai con Hỏa Vân Điểu toàn lực tiến lên, tốc độ không thể coi thường. Phút chốc đã xông đến gần Tần Vô Song, hai đôi nanh vuốt sắc bén liên tục cào không trung, hướng về phía đầu Tần Vô Song.
Tần Vô Song bỗng nhiên dừng lại, lùi về phía sau. Không những không chạy trốn, mà đột nhiên lại nhẹ nhàng dang hai cánh tay, lao lên phía trước với tốc độ cực nhanh. Hai tay cùng làm một động tác. Thiếu Thương Kiếm như hai dòng nước xiết, rời khỏi bàn tay, rời khỏi đầu ngón tay.
Tốc độ thực sự quá nhanh!
Từ lúc lùi lại rồi lại tấn công, không có thời gian ngừng nghỉ nhưng hiệu quả kinh người.
Trong phạm vi mười mét, muốn tránh sự công kích của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm cũng giống như đang nằm mơ. Dù là hai con yêu cầm cũng không thể phản ứng nhanh như vậy.
Trong Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, Thiếu Thương Kiếm giống như sấm chớp, tốc độ như những tia lửa điện, trong vòng năm sáu mét, dòng khí xông ra, nếu không có sự đề phòng trước, chắc chắn sẽ không thể phản ứng kịp.
Trừ phi, hai con Hỏa Vân Điểu này di chuyển trong nháy mắt. Đáng tiếc, chúng lại không thể.
Hai tiếng kêu thê lương dường như vang lên cùng lúc. Hai con Hỏa Vân Điểu không hề đề phòng, trúng phải dòng kiếm khí đáng sợ, ngã lăn xuống đất.
Lúc này, cây roi da của tên áo đen mới chỉ quấn đến chuôi đao mà thôi. Hai cánh tay đắc lực của hắn đã bị xử lý, hắn liền rút vội cây roi da về.
Toàn thân tức giận lạnh toát, lạnh lùng nhìn Tần Vô Song. Hắn nhận thức được, mình phải đối mặt với một đối thủ mạnh đến mức nào.
- Ngươi! Ngươi đã giết ba con Hỏa Vân Điểu của ta. Ta chỉ có đúng ba con này!
Khẩu khí của tên áo đen đầy sự tức giận, dường như không phải hắn mất đi ba con Hỏa Vân Điểu, mà là mất đi ba huynh đệ vậy.
Tần Vô Song đứng trên một cây đại thụ. Hắn phải đứng trên cao mới được, vì dưới đất toàn là độc xà, con nào cũng có thể gây nguy hiểm trong khi hắn chiến đấu.
Hắn không hy vọng có quá nhiều phiền nhiễu trong trận chiến này. Hai con yêu cầm đã chết, hắn càng nắm chắc phần thắng trong trận này.
Vù!
Đột nhiên Tần Vô Song cười, nhanh như chớp, lao về phía đằng sau.
Đây là chiến lược của hắn, hắn phải tìm một nơi thuận lợi để tác chiến. Tên mặc áo đen này rất kỳ dị, tác chiến tại đây sẽ không có lợi cho Tần Vô Song hắn.
Chỉ có biến hóa, cầu biến mới có thể nắm được quyền chủ động.
Dọc theo núi sâu rừng già, hắn chạy như bay, hai chân toàn hoàn không chạm đất.
Tên áo đen sao có thể để Tần Vô Song chạy thoát. Không chậm trễ, tức khắc đuổi theo hắn. Lúc này hắn rất hận Tần Vô Song. Dù là mò kim đáy bể cũng phải tìm ra hắn.
Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn lên phía trước thì thấy một đồi cọc đá.
Địa thế nơi này như đao tước, hình dạng mỗi khối đá lại khác nhau, địa thế vô cùng kỳ lạ. Nhưng có điều lại rất có lợi, nơi này không hề có cỏ mọc, là một nơi khô cằn.
- Chính là nơi này!
Tần Vô Song dừng lại, mượn lực của mấy khối đã lớn, đứng trên một khối đá cực lớn cao mười mấy trượng, bên cạnh là vách đá, địa thế này rất hợp để tác chiến.
Tần Vô Song dừng lại, tên áo đen cũng liền đứng lại.
- Không chạy nữa à?
Tên áo đen không hề che giấu sự tức giận lên tới đỉnh điểm.
Tần Vô Song nhếch miệng, thản nhiên cười nói:
- Ai nói ta muốn chạy!
- Không chạy sao ngươi lại vội vàng bay nhanh như vậy?
Tên áo đen hỏi.
- Ta chỉ muốn tìm cho ngươi một nơi thích hợp mà thôi!
- Hừ! Nhiều lời!
Tên áo đen cười nói:
- Ngươi cho rằng, giết hai con yêu cầm của ta, thì có tư cách mạnh miệng thế sao?
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Ta không thừa hơi nói linh tinh với ngươi, xem bộ dạng ngươi thì không phải đệ tử Tinh La Điện, dám dùng yêu cầm để câu cá trong phạm vi của Tinh La Điện, gan cũng không nhỏ đâu!
Tên áo đen lạnh lùng cười:
- Thế thì đã làm sao? Tiểu tử, ngươi hãy chấp nhận số phận đi!
Nói xong, hắn giật cây roi mềm, quăng lên không trung tạo ra vài đường sóng, xông tới chụp đỉnh đầu Tần Vô Song.
Tần Vô Song dậm chân, biến mất ngay tại chỗ.
Roi da quật trực tiếp xuống khối đá lớn, nổ ra một tiếng vang lớn.
Trên đỉnh của khối đã, lập tức bị mất một mẩu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất