Khí Trùng Tinh Hà

Chương 616: Phong độ của Vô Song

Lông mi Tần Vân Nhiên nhướng lên, lộ ra một chút ý khinh miệt, cười ngạo nghễ:
- Quyết chiến? Hai nhà các ngươi, cũng xứng để quyết chiến đấu với Tần gia chúng ta sao? Tần gia ta hôm nay tuy rằng là thung lũng bị bao vây, nhưng cũng không phải là thứ mà hai nhà nhảy múa hài kịch các ngươi có thể so sánh được. Yến Quy Nam, muốn tỉ thí thế nào? Nói đi.
Yến Quy Nam trước mặt Tần Vân Nhiên vẫn là không dám làm càn quá đáng. Nếu Tần Vân Nhiên quả thật một chọi một với hắn thì Yến Quy Nam hắn tự hỏi sự thất bại là không thể nghi ngờ. Lập tức mặt nặng mày nhẹ nói:
- Nhiên Phong Tử, mấy lão gia hỏa chúng ta muốn tỉ thí thì cơ hội còn nhiều. Tên Tần Vô Song này đã giết môn hạ đệ tử của ta, cướp đi vũ khí Thần đạo, ta cũng không tha hắn. Ta muốn phái một môn nhân khác cùng hắn quyết đấu, Nhiên Phong Tử, ngươi có dám tiếp không?
Tần Vân Nhiên tuy rằng tính cách hào sảng nhưng cũng không phải là kẻ lạc quan mù quáng. Hắn biết Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình thông vẫn là có mấy đệ tử kiệt xuất. Tần Vô Song tuy rằng thiên tài xuất chúng hơn người, nhưng dù sao tuổi vẫn còn thấp, thời gian xuất đạo không bao lâu, năng lực vẫn chưa đủ, bèn cười lạnh nói:
- Yến Quy Nam, nghe khẩu khí của ngươi, dường như là Tần gia ta thế nào cũng phải đấu với các ngươi? Ngươi cho là đệ tử của Tần gia ta có thời gian rảnh rỗi với các ngươi như vậy sao? Muốn đoạt lại vũ khí Thần đạo? Được, chờ sau này chúng ta có hứng thú thì nói với các ngươi sau. Điện hạ, trên đời này, không có đạo lý cưỡng ép bắt người ta phải luận võ nhỉ?
Tần Vân Nhiên cười ha hả hỏi.
Tân Vô Kỵ biết Tần Vân Nhiên này là mượn thân phận Điện hạ Thiên Đế Sơn của hắn để để làm tấm chắn đối mặt với Thiên Phạt Sơn Trang với Lôi Đình Tông, nhưng dưới tình hình này thì hắn cũng không thể thiên vị bênh vực một phía được. Chỉ gật gật đầu:
- Luận võ là một chuyện đôi bên tình nguyện. Đương nhiên ba nhà các ngươi từ xưa đến nay ân ân oán oán quan hệ phức tạp. Thủ đoạn trên đài dưới đài đã xuất ra cơ hồ bất tận, cũng không nhất thiết mỗi trận thi đấu cũng phải quyết phân ra thắng bại mới ngừng.
Lời này ẩn hiện còn hiện lên một ít ý châm ngòi. Tần Vân Nhiên cũng tự nhiên là nghe ra được, chỉ là không có vạch trần, cười ha hả:
- Nghe thấy chưa, có hiểu được ý tứ của Điện hạ hay không? Chuyện luận võ này nọ, phải là đôi bên tình nguyện mới được. Đương nhiên nếu các ngươi có chiêu ám muội gì, cứ việc dùng hết ra. Dù sao thì cũng bao nhiêu năm như vậy, các ngươi cũng đã vô cùng quen thuộc với những loại thủ đoạn này rồi đúng không?
Yến Quy Nam không phải là thiện nam tín nữ gì, hắn không phải không biết dùng các thủ đoạn ám muội dưới đài. Điểm mấu chốt là tên Tần Vô Song này đã chiếm được tiện nghi quá lớn, tất nhiên sẽ nhanh chóng rút về Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, một khi hắn đã quay về đó, muốn đoạt vũ khí Thần đạo từ trong tay hắn thì căn bản không có khả năng.
Hơn nữa, Tần Vô Song này trở về Vấn Đỉnh Sơn, tất nhiên là sẽ đem nộp vũ khí Thần đạo lên trên, tới trong tay các cao tầng của Tần gia thì muốn lấy trở về càng là điều mơ tưởng viển vông.
Cho nên hắn chỉ có thể dùng loại phép khích tướng này khiến cho bọn Tần Vô Song đáp ứng trước, đã ứng chiến ở trước mặt Điện hạ, bọn chúng sẽ không từ chối được nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ai biết, Tần gia này một lớn một nhỏ, đều là một loại bại hoại vô sỉ giống nhau, căn bản là không mắc mưu hắn, điều này khiến cho Yến Quy Nam cảm thấy có một chút thất bại.
Lôi Minh thấy Yến Quy Nam không nói gì, lớn tiếng nói:
- Nhiên Phong Tử, nói ngươi không có gan đi, ở đây nói mấy lời dây dưa tốn thời gian làm gì, có ý gì đây?
Tần Vân Nhiên là kẻ mềm rắn đều không chịu, càng khiến cho Lôi Minh tức điên cuồng, hắn càng nghĩ càng thấy thú vị, bèn trêu đùa nói:
- Lôi lão nhân, đây là ngươi đang uy hiếp ta, hay là đang cầu xin ta?
- Ta cầu xin ngươi cái rắm ấy!
Lôi Minh khinh miệt nói.
- Thế nào cũng có ngày Tần gia các ngươi phải dập đầu cầu xin tha thứ trước mặt chúng ta, Nhiên Phong Tử, hãy đợi đấy.
- Cầu cái rắm? Đáng tiếc là cái loại ngu xuẩn như ngươi, ta ngay cả cái rắm cũng không thèm bố thí cho ngươi đâu.
Tần Vân Nhiên nói xong, ung dung xoay sang hướng Mộ Dung Thiên Cực, mỉm cười nói:
- Mộ Dung Lâu chủ, chuyện của Vô Song cùng thiên kim tiểu thư, chúng ta liền định ra luôn hôm nay đi? Chúng ta ở đây phơi nắng phơi gió, chi bằng về đại điện Phiêu Tuyết Lâu, thương lượng một chút, định ra một cái ngày lành, thế nào?
Mộ Dung Thiên Cực từng một phen nói rõ ràng rồi, chỉ cần là một người trong năm kẻ này chiến thắng liền có tư cách cầu hôn. Hôm nay chỉ có một mình Tần Vô Song còn sống đi ra, tự nhiên, hôn sự này hắn cũng sẽ không chối từ.
Mà Mộ Dung Thiên Huyễn cùng với Mộ Dung Thiên Sơn, lúc trước cũng đã đáp ứng như vậy rồi, thân là nhất tông chi chủ, tự nhiên cũng sẽ không làm chuyện nói lời rồi phản lời, trong lúc nhất thời mặc dù trong lòng có ý không vui thì cũng không biết phản bác như thế nào. Đối diện với một Thần đạo cường giả như Tần Vân Nhiên, cũng không dám cãi lại điều gì.
Mộ Dung Thiên Cực đúng lúc muốn mượn cớ đó để hạ đài, thuận thế nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta quay về Phiêu Tuyết Lâu trước, Điện hạ, ý của ngài thế nào?
Tân Vô Kỵ khẽ cân nhắc lại sự tình một chút, nghe Mộ Dung Thiên Cực nói như vậy tự nhiên sẽ không có phản đối, nói với Yến Quy Nam và Lôi Minh:
- Nhị vị Tông chủ, một trận đấu cược, có thắng có thua, cũng đừng nên chấp nhất thắng thua nhất thời quá mức như vậy.
Yến Quy Nam và Lôi Minh trong lòng đều rùng mình, biết Tân Vô Kỵ chính là đang cảnh cáo bọn họ, bảo cho bọn họ không cần quá vội vàng lỗ mãng, ít nhất thì cũng không được lỗ mãng ở Phiêu Tuyết Lâu.
Nếu như bọn họ mà ức hiếp quá đáng Phiêu Tuyết Lâu thì chỉ có thể đuổi Phiêu Tuyết Lâu chạy vào trong trận doanh của Tần gia mà thôi.
Nhưng bất luận thế nào, thì bọn chúng mặc dù không thể ngăn cản được hôn sự đó thì cũng phải nghĩ cách mà phá hư nó, Yến Quy Nam giờ phút này đã đang suy nghĩ làm thế nào để phá bằng được hôn sự này.

Trở lại Phiêu Tuyết Lâu, Mộ Dung Thiên Cực mở tiệc thiết yến mọi người. Lôi Minh và Yến Quy Nam kia tự nhiên là không còn lòng dạ nào để yến với tiệc nữa, cái gì mà sơn hào hải vị, cái gì mà gan rồng tủy phượng, lúc này cũng thật là nuốt không trôi.
Mà Bách Kiếm Tông cũng Hồ Khâu Thế gia cũng đã sớm tức giận bỏ đi rồi. Theo như biểu tình lúc rời đi của bọn chúng thì đối với Phiêu Tuyết Lâu cũng không có điều gì bất mãn, nhưng đối với lời mời của bọn Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang thì là vô cùng bất mãn, căm tức, chẳng qua là ngại uy thế của bọn chúng nên cũng không có thể hiện ra điều gì.
Nhưng sau này Lôi Đình Tông cùng với Thiên Phạt Sơn Trang nếu còn muốn kích động bọn chúng lần nữa thì cũng không có dễ dàng như vậy.
Sau khi Lôi Minh và Yến Quy Nam mang theo sự căm giận mà rời đi, Tân Vô Kỵ cũng chỉ uống một vòng rượu rồi bãi giá quay về Thiên Đế Môn.
Tân Vô Kỵ rời đi cũng đại biểu cho màn trò hề này cũng hoàn toàn chấm dứt.
Tần Vân Nhiên lại là lơ đễnh không thèm để ý đến, hiển nhiên mấy kẻ khiến hắn ngán ngẩm kia rời đi, ngược lại càng khiến hắn thấy thư thái hơn, vui vẻ nói với Mộ Dung Thiên Cực:
- Mộ Dung lão đệ, chuyện của bọn trẻ, thế hệ trước của chúng ta cũng không nên hỏi quá nhiều. Tới đây, tới đây, nếu Phiêu Tuyết Lâu nhận là người một nhà với Tần gia ta thì chúng ta liền cạn hết ly này.
Bình tâm mà nói, nếu luận về khí khái, Tần gia Thiên Đế Sơn không hề nghi vấn chính là vị trí đứng đầu trong tám môn Thiên Đế Sơn. Mặc dù hôm nay nhất tộc Tân gia chấp chưởng Thiên Đế Môn, nhưng nội tình căn cơ e rằng cũng không bằng Tần gia Thiên Đế Sơn.
Điểm này, Mộ Dung Thiên Cực luôn là thập phần bội phục. Nhưng loại bội phục này cũng là xuất phát từ phẩm vị phong cách cá nhân, nếu như đặt lợi ích của cả Phiêu Tuyết Lâu vào đó, hiện tại cùng kết thân với Tần gia, tuyệt đối không phải là sự lựa chọn sáng suốt gì.
Nhưng mà, việc hôn nhân hôn nhân ngày hôm nay cũng đã làm ầm ĩ lên tồi, cũng đã mời Thiên Đế Môn làm chứng, mặc dù việc hôn nhân này ngày sau có thật sự thành đi chăng nữa, Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông cũng không thể đến Phiêu Tuyết Lâu bọn họ gây phiền phức.
Dù sao, việc hôn nhân này cũng là Tần Vô Song thông qua khảo hạch mà đánh bại đối thủ cạnh tranh do hai nhà kia liên hợp mà đến, muốn trách thì chỉ có thể trách người của bọn chúng không có bản lĩnh.
Mộ Dung Thiên Cực nâng chén rượu lên, ánh mắt liếc nhìn bọn Mộ Dung Thiên Huyễn. Trong lòng bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn vẫn là có một chút khúc mắc, nhưng đều là nhân vật cấp bậc tông sư, những lời đổi ý thì tự nhiên không thể nói ra được. Đều là nâng chén lên cùng cạn.
Nhưng ngoài Mộ Dung Thiên Cực ra, vẻ mặt của ba kẻ còn lại đều là thâm trầm, không có nhiều nụ cười. Hiển nhiên trong lòng bọn chúng vẫn là ngàn vạn lần không hề tình nguyện chút nào.
Tần Vân Nhiên tự nhiên là biết ý tứ trong lòng bọn chúng, chẳng qua với tính cách tùy ý của hắn, nếu không phải là cừu nhân đối địch ra mặt, thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới mấy cái tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy, cũng chỉ mỉm cười cho qua.
Lấy thành kiến thể tục mà nói, Tần gia Vấn Đỉnh Sơn hiện nay quả thực là bị vây tứ phía xung quanh, bị hai thế lực lớn giáp công, không được kẻ khác xem trọng cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là Tần Vân Nhiên căn bản không có giãi bày ra, kẻ mạnh kẻ yếu, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Nhưng trong mắt của Tần Vô Song, thì lại rất khó có thể làm được trạng thái bình tĩnh tự nhiên như Tần Vân Nhiên. Xét đến cùng, nhìn sắc mặt khó chịu của ba người kia thì người mà khó chịu nhất cũng chính là Mộ Dung Nhạn.
Đối với một nữ nhi mà nói, ai mà không muốn vị hôn phu của mình hòa thuận cùng với người trong nhà? Ai mà không muốn được sự chúc phúc của người nhà, mà lại muốn nhận ánh mắt thờ ờ lạnh nhạt cơ chứ?
Nghĩ tới đây, Tần Vô Song thoáng nhìn bốn phía, nói với Mộ Dung Thiên Cực:
- Mộ Dung Lâu chủ, có thể thỉnh ngài cho hạ nhân lui ra có được không?
Trong mắt Mộ Dung Thiên Cực có chút kinh ngạc, nhưng mà hắn đối với Tần Vô Song vô cùng có hảo cảm, ngoài trừ thân phận là đệ tử Tần gia không nói tới, bản thân gã thanh niên Tần Vô Song này thôi thì Mộ Dung Thiên Cực cũng nói không hết sự vui mừng cùng tán thưởng, cũng biết Tần Vô Song với con gái mình là vô cùng xứng đôi vừa lứa, so với tên La Đĩnh kia thì ít nhất cũng hơn cả trăm lần. Giơ giơ tay, nhàn nhạt dặn dò:
- Các ngươi đều lui xuống đi, không có mệnh lệnh của ta, không được vào!
Sau khi bọn hạ nhân rời khỏi, Tần Vân Nhiên tự rót tự uống một ly, cười nói:
- Vô Song, ta đoán chắc ngươi ở Hắc Tử Hải còn thu hoạch được thứ khác nhỉ?
Lời này vừa ra, trong ánh mắt Mộ Dung Thiên Cực nhất thời lóe lên một tia kinh dị sáng rọi. Tần Vô Song mỉm cười tự nhiên, gật gật đầu:
- Vừa rồi người đông, tai vách mạch rừng không tiện nói, Vô Song cố tình giấu diếm một chút sự tình, xin mời Mộ Dung Lâu chủ hãy coi.
Nói xong, Tần Vô Song giống như làm ảo thuật, đem hai quả trứng Yêu long lớn trong Không gian Giới chỉ phóng xuất ra ngoài, đặt ở trên hai bàn tay, tản mát ra một cỗ quang mang xinh đẹp mà cổ quái.
- Cái này…
Mộ Dung Thiên Cực không khỏi có chút khẽ cúi người xuống, hướng về phía trước nghiêng người dò xét tỉ mỉ, ba kẻ còn lại kia kia cũng là vô cùng kinh ngạc.
- Trứng của Yêu long?
Mộ Dung Thiên Huyễn lắp bắp hỏi.
Tần Vân Nhiên thần thức cực mạnh, cười nói:
- Không sai, bên trong quả trứng lớn này, quả thật chính là nuôi dưỡng sinh mệnh, hơn nữa là huyết mạch yêu thú vô cùng cổ xưa. Vô Song, tiểu tử giỏi, lặn được bảo vật rồi a!
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Làm người tâm lý phòng hờ kẻ khác không thể không có, ở trong Hắc Tử Hải, ta là lợi dụng sự tham lam của bọn chúng mà lần lượt tiêu diệt Hồ Khâu Lan và Lôi Tiêu. Sau đó mới chuyên tâm đi đối phó với Yến Truy Dương, bằng không thì bọn chúng bốn kẻ hợp lực tấn công, dù ta có ba đầu sáu tay thì cũng khó mà có thể chống đỡ nổi.
Ngay lập tức tường thuật sơ lược lại tình hình bên dưới Hắc Tử Hải, những lời không cần nói thì đều bỏ qua hết, những lời cần nói thì đều nói ra hết thảy một lượt, sau khi nói xong mới nói:
- Ta lo rằng huyết mạch Thái cổ Yêu long này vô cùng trân quý, sợ bọn Lôi Đình Tông cùng Thiên Phạt Sơn Trang sản sinh dã tâm chiếm đoạt, ngược lại sẽ đem tới những điều phiền toái không cần thiết cho Phiêu Tuyết Lâu. Bởi vậy mới cố ý giấu diếm không nói.
Lời này vừa ra, bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn ít nhiều cũng có chút hổ thẹn. Nghĩ tới thái độ phản đối ác liệt của mình đối với Tần Vô Song, mà việc Tần Vô Song làm, lại luôn vì Phiêu Tuyết Lâu mà suy nghĩ. So sánh thì mấy tên gia hỏa bọn chúng ngược lại lại không rộng rãi bằng một chàng thanh niên như hắn.
Bởi vậy, địch ý đối với Tần Vô Song nhất thời tiêu giảm, mà còn lại thì cũng thên vài phần hảo cảm. Xét cho cùng thì nếu Tần Vô Song có im lặng nuốt luôn bảo bối, bọn chúng cũng không thể nào biết được.
Mặc dù Tần Vô Song có muốn dâng ra để lấy lòng Mộ Dung Nhạn, thì cũng có thể hiến dâng ra trước mặt Tân Vô Kỵ, có con trai của Thiên Đế chứng kiến, thì hiệu quả tự nhiên là không giống nhau rồi.
Nhưng mà Tần Vô Song lại không có làm như vậy, tất cả những việc này, không hề nghi vấn, là bởi vì không muốn tư lợi cá nhân mà đem lại những sự phiền toái không cần thiết cho Phiêu Tuyết Lâu.
Mộ Dung Thiên Cực trong lòng có chút cảm thán, nói:
- Ba vị hiền đệ, Vô Song có thể có tâm tư như thế này, nếu như Phiêu Tuyết Lâu chúng ta vẫn đối xử không phải với hắn thì thật là không biết tốt xấu. Trứng của Thái cổ Yêu long này chỉ có bốn người chúng ta biết, đối với người ngoài, tạm thời không được truyền ra. Sự nặng nhẹ trong này, các ngươi ắt phải biết rõ.
Ba người bọn Mộ Dung Thiên Huyễn kia đều trịnh trọng gật đầu, đây không phải là nói giỡn, huyết mạch của Thái cổ Yêu long kia tuyệt đối là huyết mạch Thần đạo, biết bao nhiêu người cũng đều điên cuồng vì nó.
Một khi mà bí mật này bị tiết lộ, thì Phiêu Tuyết Lâu này cũng không có những ngày yên ổn rồi

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất