Biến cố đó, đừng nói đến bọn Tần Vô Song, ngay Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên cũng phải bó tay hết cách trước những sợi ánh sáng xanh lam đó.
Những sợi dây vô hình màu lam này sức mạnh kinh người. Tần Vân Nhiên mấy lần muốn thoát ra khỏi chúng nhưng hắn phát hiện sức mạnh của chúng còn mạnh hơn cảnh giới Ngưng Thần Đạo của hắn, vùng vẫy mãi nhưng chẳng có ích gì.
Liếc mắt nhìn ra những người khác thấy họ đều cố gắng giãy dụa, chỉ có Tần Vô Song, tuy thần sắc cổ quái nhưng không vùng vẫy gì, chỉ nhìn về hướng Tần Vân Nhiên.
Hiển nhiên là Tần Vô Song cũng cảm thấy nếu Nhị Chưởng môn không thoát ra được thì Tần Vô Song hắn tu vi có cao hơn nữa thì cũng công cốc thôi.
Tần Vân Nhiên thấy mặt mày Tần Hạo đỏ phừng phừng, vẫn cố gắng giãy dụa, vội hét lên:
- Tần Hạo, định thần lại, đừng giãy nữa!
Tiếng hét của Tần Vân Nhiên lập tức như bát nước lạnh đổ lên đầu khiến mọi người lập tức tỉnh táo lại.
Tần Hạo thở phì phò, đồng tử co lại, gầm lên như dã thú:
- Chưởng môn, chuyện này là sao?
Tần Vân Nhiên lắc đầu:
- Thứ ánh sáng này rất lợi hại, không phải thần thông của Ngưng Thần Đạo bình thường, ta cũng không thoát được. Mọi người hãy giữ sức, đừng giãy dụa vô ích.
Nói đến đây Tần Vân Nhiên nhìn Tần Vô Song với ánh mắt tán thưởng, trong lòng đánh giá cao sự bình tĩnh vừa rồi của Tần Vô Song. Có điều, tình thế đang nguy cấp, dù cốt cách Tần Vô Song có tốt hơn nữa thì tai họa lần này liệu có qua được hay không vẫn còn chưa biết.
- Mọi người đừng hốt hoảng. Nếu phi thuyền này là của Côn Luân Tiên Tông thì căn bản không cần phí sức thế này để đối phó với chúng ta.
Tần Vô Song an ủi mọi người, hắn chỉ phán đoán theo lý lẽ thông thường. Theo lý thì nếu Côn Luân Tiên Tông muốn đối phó với tám môn Thiên Đế Sơn thì chẳng cần phải phiền phức thế này.
Đang nói đến đó thì ngay chỗ của Tần Vân Nhiên, chợt có một chùm sáng chói lòa bắn từ phía trên xuống bao trùm lấy Tần Vân Nhiên, rồi chùm sáng đó biến mất mang theo cả Tần Vân Nhiên.
- Không!
Tần Hồng Nhạn gần Tần Vân Nhiên nhất thấy vậy hét lên, ánh mắt đầy sợ hãi.
Rồi với tốc độ mà họ không kịp phản ứng, lại một chùm sáng khác bắn ra, lần này mục tiêu là Tần Hồng Nhạn. Chùm sáng bay ra khỏi phi thuyền rồi biến mất trong tầng mây, cũng không biết đưa đi đâu nữa.
Phi thuyền Tiên Diệp vẫn bay với tốc độ cao.
- Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tần Hạo run rẩy, lúc này hắn đã cực kỳ căng thẳng:
- Nhị Chưởng môn thế là biến mất rồi sao?
Tần Vô Song và Tần Thái Trùng nhìn nhau, hai bên đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương. Nếu Nhị Chưởng môn mà còn không làm gì được thì tình thế này hai người họ không thể chống chế được rồi.
- Mọi người đừng lo lắng, Nhị Chưởng môn cát nhân tất có thiên tướng, chắc chắn không có chuyện gì đâu.
Tuy Tần Vô Song không biết thuật nhìn người nhưng Nhị Chưởng môn nhìn thế nào thì cũng không phải người dễ gặp họa.
- Vô Song sư đệ nói phải. Bất luận thế nào mọi người cũng phải sống sót!
Tần Thái Trùng kêu lên:
- Bất luận ai sống sót thì cũng phải đến Côn Luân Tiên Tông, đến trước mặt năm đại thế lực Đồ Đằng để cáo trạng! Nhớ đó!
Tần Chi Trữ gật đầu:
- Nhất định phải sống, nhất định!
Đúng lúc đó, phía trên đầu lại xuất hiện một chùm sáng giống hệt hai lần trước. Lần này người biến mất là Đại sư huynh Tần Thái Trùng.
Sắc mặt Tần Hạo tái mét, chỉ không ngừng chửi rủa, cũng không giãy dụa nữa, mặt mày ảo não nói:
- Biết sớm thế này thì chi bằng không đến.
Tần Chi Trữ thở dài, nhìn Tần Vô Song:
- Vô Song sư đệ, nếu ngươi có thể sống thì nhất định phải nhớ lời dặn của Đại sư huynh!
Lúc này Tần Vô Song cũng bực bội không nói nên lời. Việc này xảy ra thực sự quá đột ngột, khiến hắn không thể tiếp nhận được. Mà cỗ phi thuyền này hình như không thể dừng lại, vẫn tiếp tục bay với tốc độ cao.
Nguồn: http://truyen360.comMột tiếng thét thảm thiết, ánh sáng lóe lên, Tần Hạo biến mất. Tần Vô Song nhìn góc độ biến mất của chùm sáng, lầm bầm:
- Cơ quan trong phi thuyền này giống như cố ý tách chúng ta ra, mỗi lần góc độ lại khác nhau, rốt cuộc là có ý gì?
Tần Chi Trữ cười khổ:
- Hy vọng hai ta có thể sống mà biết đáp án.
Đúng lúc Tần Vô Song định nói thì thấy sắc mặt Tần Chi Trữ thay đổi, ngước lên nhìn phía đỉnh đầu của hắn. Tần Vô Song lập tức biết chuyện không hay rồi, vội ngẩng đầu lên, một đạo ánh sáng bắn xuống, Tần Vô Song lập tức như bị định thân, ngay cả ngón tay cũng không cử động được, rồi bị ánh sáng ấy lôi đi mất.
Uỳnh!
Bay ra khỏi phi thuyền, rơi vào bầu trời mây vô tận, sức mạnh này rõ ràng mạnh đến khó có thể tin được, kéo Tần Vô Song bay với tốc độ khó tin.
Cũng không biết bay được bao lâu, tốc độ dần dần chậm lại, Tần Vô Song hơi cử động, phát hiện cơ thể đã hồi phục hoạt động. Hắn không nghĩ gì nữa, lập tức mở rộng Âm Dương Tử Vân Dực, đôi cánh đập mạnh, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của sức mạnh đó, dập dờn trong không trung.
Lúc này trời đã dần chuyển về hoàng hôn, Tần Vô Song cúi nhìn vùng đất rộng bát ngát, những dãy núi trùng trùng điệp điệp, rõ ràng là địa thế vô cùng hiểm trở.
Giữa các dãy núi là những khe suối như những dải ngọc uốn lượn.
Tần Vô Song hạ thấp độ cao, hắn không muốn mình bị mất phương hướng trong chỗ mây này, vì thế hắn quyết định đáp xuống hỏi đường, vẫn tốt hơn là lao lung tung như con ruồi không đầu.
- Phi thuyền Tiên Diệp đó rốt cuộc có gì kỳ lạ? Xem ra nó giống như một trò đùa ác, nhưng không biết tình hình mọi người thế nào rồi.
Tần Vô Song nghĩ ngợi một lúc, biết lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì, hắn quyết định sau khi tìm hiểu rõ đường đi rồi sẽ đến Côn Luân Tiên Tông. Bất luận thế nào cũng phải tìm hiểu rõ mọi chuyện.
Đáp xuống vùng rừng núi thâm u, Tần Vô Song tìm một sơn động yên tĩnh nghĩ ngơi một đêm, định lại tâm thần, sắp xếp lại suy nghĩ, thoáng cái trời đã sáng.
Tần Vô Song mở mắt, cảm nhận vầng thái dương của Mộng Huyễn Thiên Trì, tâm trạng bình tĩnh hơn phần nào.
Chỉnh lý lại mọi việc một lượt, Tần Vô Song cảm thấy trực giác của mình không sai, lúc đó không nên lên phi thuyền Tiên Diệp đó. Tên Lục Nhất Tiếu tuy gương mặt có vẻ vô hại nhưng Tần Vô Song cứ cảm thấy có gì đó không phải. Xem ra, chuyện này đến tám chín phần là do Lục Nhất Tiếu giở trò.
- Nhưng không biết, rốt cuộc tên Lục Nhất Tiếu đó là thần thánh phương nào?
Tần Vô Song có chút hiếu kỳ.
Nhưng hắn biết mình ở đây nghĩ nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, cũng chẳng có được đáp án.
Vừa định bước ra khỏi sơn động, Tần Vô Song bỗng nhớ tới một chuyện, bước lại vào trong, lấy chiếc mặt nạ Tùy Tâm Huyễn Tượng đeo vào, rồi sau đó thay y phục, hoàn toàn biến thành một người khác.
Không phải Tần Vô Song quá cẩn thận, mà là hắn suy nghĩ đến rất nhiều tình huống ngoài mong muốn. Phi thuyền Tiên Diệp đó nếu là của Côn Luân Tiên Tông thì chắc chắn không chỉ hạ thủ với một mình Tần gia, chắc chắn cũng có phần của người tám môn Thiên Đế Sơn. Như thế thì có thể người của tám môn Thiên Đế Sơn đều đã bị phân tán rồi.
Nếu vậy, nếu vận khí không tốt, chưa biết chừng gặp phải người của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Nếu chỉ là Đệ tử Trung tâm bình thường thì Tần Vô Song cũng không sợ.
Nhưng lần này hai người dẫn đội của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông đều là Thần đạo cường giả, bất luận là Lôi Minh hay Yến Quy Nam thì đều không phải người mà Tần Vô Song có thể đối phó được.
Tần Vô Song tuy tự tin, nhưng cũng không lạc quan mù quáng. Thần đạo cường giả, dù là kẻ yếu ớt nhất cũng không phải đối tượng ở cấp bậc của Tần Vô Song có thể động vào.
Ở một nơi sâu trong một sơn cốc nào đó của Mộng Huyễn Thiên Trì, hai người trẻ tuổi thò đầu ra từ khu rừng rậm rạp, một người nói:
- La Nghị sư huynh, ở đây là ngoại vi của Vạn Hoa Cốc rồi, đúng không?
- Ừm, theo bản đồ thì có lẽ chính là Vạn Hoa Cốc rồi.
Người kia gật đầu, gương mặt nhanh nhẹn, cảnh giác quan sát mọi động tĩnh xung quanh:
- Mong là Tứ Đạo tôn đến sớm một chút.
- Đến sớm một chút? Sớm một chút không tốt lắm thì phải? Vạn Pháp Triều Tông Hội chưa bắt đầu, cường giả các tông môn chưa rời đi thì cơ hội của chúng ta không nhiều lắm.
- Đây chính là cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm. Ngươi tưởng rằng chỉ có La Thiên Đạo Trường chúng ta biết được tin này sao? Các thế lực khác chắc chắn cũng nghe phong thanh được gì đấy. Muốn có được thứ đó thì phải tranh thủ càng sớm càng tốt!
La Nghị nét mặt kiên định:
- Nếu Tứ Đạo tôn không đến kịp thì chúng ta vào Vạn Hoa Cốc trước!
- La Nghị sư huynh đừng làm bừa đó.
Tên đang nói này tên là La Trung, hơi biến sắc mặt.
- La Trung sư đệ, chúng ta tiềm phục ở đây sớm thế này là vì cái gì chứ? Lẽ nào chỉ đợi chơi vậy thôi à? Cơ hội không thể để vuột mất. Nếu La Thiên Đạo Trường chúng ta muốn thoát khỏi cảnh ngộ khó khăn thì lần này nhất định phải thành công. Nếu không được thì chúng ta sẽ không còn cơ hội lật ngược ván bài nữa! Một khi Tần gia hồi phục thì sẽ dọn dẹp La Thiên Đạo Trường đầu tiên. Đừng thấy Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông khách khí với chúng ta. Đó là vì chúng còn hy vọng việc Đại Đạo tôn đột phá cảnh giới Thần đạo. Nhưng Đại Đạo tôn mãi chưa có dấu hiệu gì khởi sắc, khi sự kỳ vọng của chúng không thành thì chúng sẽ trở mặt với La Thiên Đạo Trường!
La Nghị chính là kẻ lần đó ở Đô thành Đan Hà Phủ gây sự với Lỗ Tiên Lâu. Trong La Thiên Đạo Trường, tu vi thiên phú của hắn chỉ kém mỗi La Đĩnh. Nay La Đĩnh đã chết, là nhân vật kiệt xuất nhất trong số những người trẻ tuổi, hắn đương nhiên trở thành người tiếp nối của La Thiên Đạo Trường.
Vì thế La Nghị rất nôn nóng muốn thể hiện bản thân. Điều hắn muốn làm không phải là vai trò của một trong những người kế nghiệp, mà là trở thành một nhân vật kiệt xuất thiên hạ! Cũng có nghĩa là mục tiêu của hắn chính là người tiếp nối Đại Đạo tôn!
Tiếp nối những vị Đạo tôn khác đã không thể làm thỏa mãn dã tâm của hắn. Hắn biết muốn nổi bật lên thì phải thắng những kẻ cạnh tranh khác. Vì thế hắn mới tự xin lãnh trách nhiệm đi Vạn Hoa Cốc lần này. Tuy nguy hiểm trùng trùng, thậm chí có thể là thập tử nhất sinh nhưng hắn cũng muốn liều mình đến đây.
Đến địa bàn của Mộng Huyễn Thiên Trì không phải chỉ cần dũng khí là đủ, còn cần có trí tuệ và thực lực. Ở trong nội bộ Hiên Viên Khâu, đến địa bàn của người khác còn có thể có may mắn, nhưng đến vùng Cấm địa của Thần khác, một khi gây rắc rối thì chắc chắn phải chết