Tần Vô Song thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, thân hình giống như một con diều phấp phới, hai chân đạp lên khoảng không như đạp đầu sóng lớn, bất luận lốc xoáy phát động như thế nào, Tần Vô Song cuối cùng vẫn đạp lên đầu sóng ngọn gió, không chút nghiêng ngả, không bị cuốn vào.
Thần Tú Cung trên tay, dung hợp với thân thể của hắn, phát ra từng luồng kim mang đáng sợ, toàn thân giống như một thiên thần, uy phong lẫm liệt.
Mễ Già ở bên trong lốc xoáy, nhìn thấy Tần Vô Song vững vàng khống chế sóng gió như vậy, hỏa khí trong lòng dâng lên, khí thế càng mạnh, trường tiên chuyển động, trực tiếp hướng về phía pháp thân kim quang cuốn tới.
Chiếc roi giống như kéo dài vô hạn, đột nhiên kéo dài ra, ở xung quanh pháp thân kim quang, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, quấn quanh trên dưới một trăm vòng, đem pháp thân kim quang bó lại giống như một cái bánh chưng lớn.
Tần Vô Song ở trong kim thân, mặt vẫn không có biểu tình, phảng phất như không nhìn thấy nguy cơ trước mặt.
Trường tiên của Mễ Già cuốn lại, đang muốn chuyển lực ghì lại, trói lấy Tần Vô Song. Đột nhiên, đan điền của Mễ Già phảng phất như bị thứ gì đó đột nhiên kéo mạnh.
Trong nháy mắt, đan điền của nàng giống như phá vỡ một lỗ hổng, một luồng thần lực, đột nhiên từ trong đan điền của nàng bị mạnh mẽ kéo ra.
Lực lượng Thần đạo thuận theo trường tiên, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hướng về phía chiếc roi đó lan tới, trực tiếp bị kim quang đó nuốt chửng.
Tiếp theo, lực Thần đạo thứ hai, lại vô tình bị kéo ra.
Lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba…
Sắc mặt Mễ Già đại biến, quát lớn nói:
- Làm trò quỷ gì vậy?
Vội vàng thúc giục đan điền thu hồi thần lực lại, trường tiên lại quay về, muốn mở vòng trói buộc đối với Tần Vô Song, nhưng không ngờ, luồng kim quang đó, lại giống như có ma lực vậy, mang theo lực hấp thụ cường đại, khiến khí thế quay về của nàng nhất thời gặp cản trở.
Khóe miệng Tần Vô Song tràn ra một nụ cười khó mà quan sát, lần thăm dò này của hắn, cuối cùng đã thăm dò ra. Mễ Già, quả nhiên là Thần đạo cường giả!
Với thân phận trẻ tuổi của nàng, đã có thành tựu là Thần đạo. Vô Tận Đông Hải này, quả nhiên là tàng long ngọa hổ, nhân tài ẩn dật.
Chỉ là, trong lòng Tần Vô Song có một nghi vấn, Mễ Già thiên phú kinh người như vậy, tại sao lần trước không tới Mộng Huyễn Thiên Trì. Nếu lúc đó Mễ Già có sức mạnh Thần đạo, ở giải thi đấu Thí luyện, bất luận thế nào, Tần Vô Song hắn cũng không thể có được chức Quán quân.
Tần Vô Song vừa rồi hình thành dung hợp với Thần Tú Cung, mượn lực uy áp của Thần Tú Cung, đắp nặn ra kim quang hộ thể, lại lợi dụng Bắc Minh Đại Pháp, hai thứ kết hợp, dưới sự thử nghiệm, quả nhiên thành công hút được sức mạnh Thần đạo của Mễ Già thành công.
Đối với Tần Vô Song mà nói, cơ hội tiếp cận đánh tay đôi với Thần đạo cường giả, gần như bằng không. Trước kia khi tiêu diệt Lôi Minh cũng vậy, tiêu diệt La Thông Thiên cũng vậy, đều là lợi dụng uy áp và tốc độ của Thần Tú Cung, tập kích bất ngờ, đánh đối phương không kịp trở tay, lại cộng thêm ưu thế công kích từ xa, mới có thể tiêu diệt được hai người này.
Còn lần này, hắn cũng biết, thực lực của Mễ Già ước chừng không sai biệt lắm so với La Thông Thiên, cũng vừa mới tiến nhập vào cảnh giới Thần đạo không bao lâu, cảnh giới Thần đạo, cũng không xem là quá vững chắc.
Cho nên, đây cũng là cung cấp cho Tần Vô Song một cơ hội trời cho để tiếp cận tác chiến cận thân. Tần Vô Song vừa bắt đầu đã cảm thấy Mễ Già phiền toái, nhưng những lần tiếp theo, trong lòng ngược lại cảm thấy âm thầm thích thú.
Sự xuất hiện của Mễ Già, ngược lại là một cơ hội luyện binh cực tốt. Tác chiến với Mễ Già, có thể xem là trận giao chiến làm nóng người với Thần đạo cường giả.
Tần Vô Song cũng biết, hiện giờ ngoại giới đang lưu truyền hắn kế thừa trận pháp Thái cổ, những cường giả mà hắn sắp sửa đối mặt, sẽ càng ngày càng nhiều khiến bản thân hắn cũng không đếm hết được.
Cho nên, phải bồi dưỡng một chút năng lực tác chiến cận chiến với Thần đạo cường giả. Thành thục năng lực và phương thức tác chiến của Thần đạo cường giả.
Bởi vì như vậy, trong chiến đấu tay đôi có thể gặp sau này, mới có nhiều hơn vốn liếng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLCũng chính vì như vậy, Tần Vô Song không lợi dụng ưu thế di chuyển của Âm Dương Tử Vân Dực, ngược lại thử dùng Bắc Minh Đại Pháp, môn thần thông này, từ sau khi Tần Vô Song tiến nhập Hư Võ Cảnh, rất ít khi sử dụng.
Còn hiện giờ, một khi trùng kích Thần đạo thành công, Bắc Minh Đại Pháp này hoàn toàn có thể khai phá lợi dụng một lần nữa. Tu luyện của Thần đạo, không thể nào lấy thần lực rèn luyện sức mạnh Thần hồn, lấy Thần hồn đạt đến cảnh giới bất diệt.
Lần thí nghiệm này, quả nhiên Bắc Minh Đại Pháp, gặp mạnh thì mạnh, ngay cả sức mạnh Thần đạo cũng có thể hấp thu ra, điều này hiển nhiên làm lòng tin của Tần Vô Song tăng trưởng lên rất nhiều.
Đương nhiên, Tần Vô Song biết Mễ Già cũng không phải kẻ thù một mất một còn, khi ra tay, cũng lưu lại mấy phần nhân tình. Lập tức hít vào mấy cái, Tần Vô Song khẽ mỉm cười, cao giọng nói:
- Mễ Già tiểu thư, giữa chúng ta, nếu chỉ vì tranh giành khí phách, hà cớ gì phải phân ra thắng bại?
Mễ Già thở gấp, liên tiếp kéo ba cái, nhưng vẫn không nhúc nhích tí nào. Khi bàn tay muốn thả lỏng, trường tiên lại giống như một bàn tay to vô hình, gắt gao túm chặt lấy cổ tay nàng, ngay cả buông tay cũng vô cùng khó khăn.
Tần Vô Song thấy thế, Bắc Minh Đại Pháp khẽ thu lại một chút.
Hành động thu lại này của hắn, đối với Mễ Già mà nói, có thể nói là trời hạn gặp mưa. Thân hình cuốn lại, lập tức hóa thành một đoàn hỏa mang, mạnh mẽ thối lui về sau mấy chục trượng. Biểu tình nhìn Tần Vô Song, quả nhiên phức tạp hơn vài phần.
Bao Bao ở bên cạnh giễu cợt cười nói:
- Này, nữ nhân ngực to, ngươi tựa hồ thua rồi? Còn không nhanh chóng đầu hàng, xin Lão Đại chúng ta đừng bán ngươi đi?
- Hừ, vừa rồi chẳng qua bổn tiểu thư thấy hắn là người bên ngoài, nhường hắn ba chiêu mà thôi. Tiếp theo, bổn tiểu thư phải sử dụng bản lĩnh thật sự rồi!
Mễ Già dậm chân, đôi cánh tay xanh nhạt giơ cao, làm ra một tư thế song chưởng nâng trời, phảng phất giống như một đóa hoa hồng nở rộ kiều diễm.
Mễ Già đứng một chân, thân hình đột nhiên xoay chuyển, giống như một con quay, cuồn cuộn nổi lên luồng khí lưu xoáy mà mắt thường căn bản không thể nào phân biệt rõ.
Hai tay vừa nhấc, leng keng!
Hai long trảo sắc nhọn từ cánh tay đột nhiên dài ra. Giáp trụ toàn thân đột nhiên bắt đầu biến hình, không ngừng kéo ra, không ngừng kéo ra, và trên thân hình uốn lượn khéo léo của nàng, giống như bột nhão, từ từ kéo dài, lấy tâm thế kinh người phát sinh ra biến hóa.
Long hóa!
Mễ Già, không ngờ là đã Long hóa chân thân.
Quả nhiên, theo một đoàn mây mù hỏa sắc tuôn ra, pháp thân của Mễ Già, cấp tốc bay lượn, trong thủy thế xung quanh, cuồn cuộn nổi lên từng luồng sóng lớn gào thét, không ngừng cuốn động, giống như toàn bộ hải vực trong chốc lát muốn đảo ngược.
Bộ mặt của Mễ Già, vẫn còn giữ lại hình dáng con người ban đầu, nói với Tần Vô Song:
- Tần Vô Song, nếu ngươi có thể tiếp được ba lần pháp thân công kích của ta, ta sẽ để ngươi sống sót rời khỏi!
Tần Vô Song bình thản không sợ, thản nhiên cười nói:
- Mễ Già tiểu thư, không thể không thừa nhận, hình dáng ngươi biến hóa ra chân thân, vô cùng có khí thế. Nhưng mà, luận về khí thế, ngươi tưởng rằng có thể hù dọa được ta sao? Không cần ba lần công kích, ngươi có thể đỡ được một lần công kích của ta mà không thối lui, xem như ngươi thắng.
Nói xong, Tần Vô Song hai tay lay động, hét dài một tiếng, Thần Tú Cung nắm trên tay, với đường cong hoàn mỹ gắn lên Xạ Nhật Tiễn, khí thế trong nháy mắt, giống như mặt trời chói chang từ phương Đông mọc lên.
Một đoàn kim quang, một đoàn hồng quang, đều có khí thế rung trời động đất, đứng sóng đôi trong thủy vực của Vô Tận Đông Hải. Hải thú xung quanh, đều hoảng sợ không thôi, chạy trốn khắp nơi. Có một số đầu hải thú nhát gan, dưới sự áp bách của hai luồng thần uy, thậm chí toàn thân phát run, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.
Tần Vô Song cười lớn ha ha:
- Mễ Già, không phải ngươi muốn bộ cung tiễn này sao? Nếu có thể đỡ được, ta sẽ chắp tay nhường lại cho ngươi, thế nào hả?
- Muốn bắn thì bắn, bà cô còn sợ ngươi sao?
Toàn thân Mễ Già hồng quang đại phát, long lân toàn thân cũng phát quang rực rỡ, phát ra Long Tức kinh người, từng luồng cuồn cuộn nhô lên, ở trước người Mễ Già không ngừng ngưng tụ, không ngừng ngưng tụ lại. Rất có khí thế tích tiểu thành đại.
Không bao lâu, Long Tức ở trước người Mễ Già, đã ngưng tụ thành một tấm lá chắn bảo vệ bằng Long Tức dày đặc.
- Đến đây đi, Tần Vô Song, để ta nhận thức một chút, cái gọi là thiên tài của Hiên Viên Khâu, rút cuộc có bao nhiêu cân lượng.
Tên ở trên cung, Tần Vô Song lòng không tạp niệm. Âm Dương Tử Vân Dực đột nhiên thúc giục, thân thể vội vàng khu động. Cánh tay rung lên, cung như trăng tròn.
Đường cong hoàn mỹ, thủ pháp hoàn mỹ, khí thế hoàn mỹ.
Xạ Nhật Tiễn cuốn theo một luồng sức mạnh điên cuồng, dũng mãnh nhằm về phía tấm lá chắn bảo vệ bằng Long Tức kia, Long Tức Thần đạo ngưng tụ, lực phòng ngự cường đại, sợ rằng là cường giả Ngưng Thần Đạo tám kiếp cũng không cách nào dễ dàng phá vỡ. Vì vậy, Mễ Già mới có tự tin như vậy.
Thấy Xạ Nhật Tiễn lấy tốc độ kinh người phóng tới, Mễ Già cũng quật cường không ngừng gia tăng thêm Long Tức trên tấm lá chắn, trong lòng chỉ có một ý niệm:
- Nhất định phải đánh bại tên gia hỏa này, để hắn ngoan ngoãn giao Thần Tú Cung ra!
Mễ Già cũng rất tự tin, muốn dựa vào thực lực bản thân đánh bại Tần Vô Song, há lại biết, Thần Tú Cung và Tần Vô Song sau khi dung hợp, đã không còn ở trình độ của cấp bậc thí luyện ở Mộng Huyễn Thiên Trì năm đó.
Cho dù so sánh với lúc ở Phượng Hoàng Sơn bắn chết La Thông Thiên và Tân Vô Kỵ trước đây, tu vi và lực công kích cũng đề thăng lên rất nhiều.
Xạ Nhật Tiễn trí mạng, giống như một thanh kiếm sắc bén không gì ngăn cản nổi, trực tiếp đâm vào bên trong lá chắn, giống như vô cùng sắc bén, lặng lẽ không một tiếng động, trực tiếp đâm vào.
Ngay sau đó, kim quang trong tấm lá chắn đột nhiên đại trướng. Hình dạng của lá chắn, lập tức bắt đầu bành trướng lên, tựa hồ không kịp phản ứng, một tiếng nổ vang lên.
Oanh long!
Vang vọng bốn biển.
Kim quang phá vỡ, giống như mãnh thú hung hãn, xé rách con mồi, lá chắn bảo vệ vỡ nát. Xạ Nhật Tiễn bị lá chắn bảo vệ đó ngăn cản, sức mạnh cũng lâm vào cảnh thế suy lực yếu.
Tần Vô Song thuận tay thu chiêu, Xạ Nhật Tiễn bay ngược trở về. Cùng như đồng thời, Thần Tú Cung trong tay Tần Vô Song, cũng không biết lúc nào, lại được mắc lên ba mũi Xạ Nhật Tiễn nữa, xa xa chỉ về hướng chân thân của Mễ Già, thản nhiên nói:
- Mễ Già tiểu thư, trong nháy mắt, ta có thể bắn ra chín mũi tên, nhưng không biết, ngươi có thể trong nháy mắt, ngưng kết ra chín tấm lá chắn bảo vệ không?
Mễ Già ngẩn người, cũng không chịu thua, cắn răng một cái, thân hình duỗi ra, đuôi quét về phía trước, quát:
- Vậy ngươi cũng ăn một chiêu của ta đi!
Một chiêu này, tên là Thần Long Bái Vĩ, phần đuôi đong đưa, trực tiếp bắn ra một loạt gai rồng, soạt soạt soạt, giống như một cây lược, chi chít đâm về phía Tần Vô Song.
Gai rồng này thoạt nhìn không có kỳ lạ, nhưng có Long Tức bảo vệ, tính xuyên thấu kinh người, trực tiếp nhắm về phía mặt Tần Vô Song bắn tới.
Khóe miệng Tần Vô Song khẽ nhếch lên, một luồng lá chắn phòng ngự, từ trên cánh tay hắn trực tiếp bắn ra, đón gió căng ra, giống như bức tường, trực tiếp chắn ở trước mặt.
Choang! Choang! Choang!
Gai rồng đó, đều đụng phải tấm Thần đạo Hộ Thuẫn, phát ra thanh âm ma sát chói tai. Mễ Già thấy thế, toàn thân dứt khoát xông tới, long trảo giao nhau, với thế kinh người, hướng về phía Tần Vô Song bắt tới. Đòn bắt này mới là tuyệt học cả đời của Mễ Già!