Tần Vô Song mặc dù cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không để ý. Theo Dịch công tử đó tiến vào tửu lâu. Tửu lâu này hiển nhiên cũng có bối cảnh Long Tộc của Nhai Tí Tộc, vì vậy đối với đệ tử hiển hách của Long Tộc, đều có một loại năng lực phân biệt trên trực giác.
Nhìn thấy Dịch công tử và Mễ Già bước vào, lập tức biết đây là đệ tử hiển hách của Long Tộc khác, không dám chậm trễ, sớm có người bước ra nghênh đón nói:
- Mấy vị khách quý, ở đại sảnh hay là vào gian ngồi riêng?
Dịch công tử thật ra không ôm đồm nhiều việc, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Vô Song và Mễ Già.
Mễ Già không cần suy nghĩ:
- Đương nhiên là đại sảnh rồi.
Dịch công tử sửng sốt, trong lòng thầm nhủ may mắn, may mà bản thân không tự cho mình thông minh nói muốn gian ngồi riêng. Mễ Già tiểu thư quả nhiên không giống mọi người. Mọi người đều cảm thấy ngồi gian phòng riêng là vinh dự, còn nàng lại lấy đại sảnh làm vui.
Mễ Già liếc mắt nhìn Tần Vô Song:
- Ngươi không có ý kiến gì chứ?
Tần Vô Song ngây ra nói:
- Ở trước mặt ngươi, có ý kiến tựa hồ có gì khác biệt lớn với không có ý kiến đâu.
Mễ Già thản nhiên cười nói:
- Đúng vậy, nam nhân ở trước mặt nữ nhân, nên giữ phong độ như Dịch công tử, ngươi nói có phải không?
Dịch công tử ưỡn thẳng ngực:
- Đúng rồi, đúng rồi!
Tìm được một chỗ ngồi rộng rãi ở đại sảnh ngồi xuống, khí phách quý tộc của Dịch công tử liền thể hiện ra, một loạt động tác, vô cùng khéo léo. Nhìn Tần Vô Song cũng có chút khen ngợi.
Nếu vứt bỏ phương diện thái độ của Dịch công tử đối với nữ nhân này, nhìn từ những phương diện khác, thật ra là một người trẻ tuổi không tệ.
Sau khi rượu được rót đầy, Dịch công tử liếc mắt nhìn Tần Vô Song:
- Huynh đài, vừa rồi là tiểu đệ ta đắc tội. Xin tự phạt mình ba chén tạ tội trước. Thuận tiện, xin được thỉnh giáo cao danh đại tánh của huynh đài?
Tần Vô Song được một tiếng, nói:
- Chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Không nói càng tốt. Còn về danh tính, sau này ngươi hãy hỏi thăm Mễ Già tiểu thư. Hôm nay, cũng không tiện cho biết.
Dịch công tử ngây người, cũng không để bụng, cười nói:
- Được, bất kể như thế nào, ba chén này, ta uống cạn trước!
Nói xong, ngửa đầu liên tiếp uống cạn ba chén.
Mễ Già cười nói:
- Dịch công tử, đúng rồi, tên đầy đủ của ngươi là gì?
- Tiểu đệ là Dịch Khiêm!
- Ồ, Dịch Khiêm, đúng rồi thế này đi, ngươi muốn biết hắn là ai đúng không?
Mễ Già chớp mắt, cười hỏi.
Dịch Khiếm thật ra rất thức thời:
- Vị huynh đài này một khi không tiện nói, nhất định là có nỗi khổ của hắn. Sau này có cơ hội, sẽ thỉnh giáo cũng không muộn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Mễ Già thản nhiên cười nói:
- Cũng không cần phải đợi đến sau này, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết.
Trong lòng Tần Vô Song cảm thấy căng thẳng, cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn không có một chút tin tưởng nào đối với việc ngăn chặn cái miệng của ma nữ này, hy vọng duy nhất chính là, trong tửu lâu này, không có sự tồn tại phiền toái nào khác.
Nhưng mà, điều khiến Tần Vô Song thất vọng chính là, nhãn quang của khách uống rượu xung quanh đều tập trung hướng về phía này. Hiển nhiên, mọi người đều vô cùng quen thuộc với ma nữ Mễ Già, đồng thời, đối với người đồng hành với ma nữ Mễ Già, đương nhiên càng thêm hiếu kỳ.
Nguy hiểm nhất chính là, cũng không phải xung quanh đại sảnh, mà là tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, lẹt xẹt, lẹt xẹt, đi trên thềm đá, đang chậm rãi bước xuống.
Dịch Khiêm thấy không khí có chút ngưng trọng, vội cười nói:
- Mễ Già tiểu thư, chuyện này để sau hãy nói. Có may mắn cùng với Mễ Già tiểu thư cùng nâng chén rượu, chén rượu này, bất luận thế nào cũng phải kính Mễ Già tiểu thư.
Thanh âm vừa dứt, phía bên hành lang chợt truyền đến một tiếng hừ nhẹ khinh thường:
- Dịch Khiêm, ngươi thật sự là không có tiền đồ. Bị người ta giáo huấn cho một trận, ngay cả tên tuổi của người ta cũng không dám hỏi thăm sao? Loại bạc nhược như ngươi, thật là bôi nhọ tên tuổi của đệ tử Phi Long Cửu Tộc chúng ta.
Dịch Khiêm mặc dù rất biết kiềm chế, nhưng không có nghĩa là quả hồng mềm để bất cứ người nào nhào nặn. Đặt chén rượu xuống, lạnh giọng nói:
- Hạ Tử Ngưu, chúng ta ở đây uống rượu, tựa hồ không liên quan gì đến chuyện của ngươi.
Hạ Tử Ngưu đó dáng người rắn rỏi, góc cạnh rõ ràng, ngoại hình không thể nói là quá tuấn mỹ, nhưng thái độ lạnh lùng mà có khí khái, lại mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng có khí phách nam nhân.
Người này mũi chim ưng, khóe miệng hơi nhếch lên, và hai đường lông mày tựa hồ như dính liền lại, biểu hiện người này là kẻ hiếu thắng. Còn Dịch Khiêm, đối với người này hiển nhiên cũng có mấy phần kiêng kỵ.
Khóe miệng Hạ Tử Ngưu khẽ nhếch lên, hiển nhiên đối với Dịch Khiêm vô cùng khinh thường, ngay cả câu trả lời cũng lười nói, mà trực tiếp đi tới trước mặt Mễ Già, tự cầm lấy một cái chén, rót đầy rượu, khóe miệng hàm hiện lên nụ cười có mấy phần giả dối, nói với Mễ Già:
- Mễ Già tiểu thư, kẻ bạc nhược không dám nghe, Hạ mỗ lại vô cùng có hứng thú.
Mễ Già sao có thể không biết lai lịch của Hạ Tử Ngưu? Luận về vai vế, hắn còn lớn hơn Mễ Già một đời, trăm năm trước, chính là một tài tuấn trẻ tuổi danh chấn Vô Tận Đông Hải.
Mà trăm năm trước khi thành danh, Hạ Tử Ngưu đã tiến nhập vào Thần đạo. Hiện giờ trải qua trăm năm, tu vi của Hạ Tử Ngưu, càng cao thâm khó lường.
Mà luận về thân phận, Hạ Tử Ngưu chính là cường giả của Tù Ngưu Tộc, trong mười tám Long Tộc, Tù Ngưu Tộc, cũng là chủng tộc cường đại danh chấn một phương, thuộc về sự tồn tại siêu cường trong Phi Long Cửu Tộc.
Ngay cả Mễ Già, trước mặt Hạ Tử Ngưu, cũng có mấy phần cảm giác bức bách.
Tất cả những người có mặt ở đó, sau khi Hạ Tử Ngưu ra mặt, đều thức thời quay đầu đi, làm như không có chuyện gì xảy ra vậy, lại có thể ngay cả cảnh tượng náo nhiệt cũng không dám xem.
Tù Ngưu Tộc, an cư ở Ác Linh Uyên, là hàng xóm của Thất Sát Uyên, quan hệ hai nhà vô cùng tốt. Thường xuyên vẫn quan hệ qua lại.
Vì vậy, Hạ Tử Ngưu ở trong địa bàn của Nhai Tí Tộc, cũng được xem gần như là chủ nhân, cộng thêm danh tiếng xưa nay của Hạ Tử Ngưu ở bên ngoài, chính là có tiếng không nói chuyện đạo lý, ngang ngược mà hung ác nham hiểm, hắn vừa ra mặt, tựa hồ lần nào cũng có người phải gặp chuyện không hay ho.
Mễ Già ở dưới uy áp của Hạ Tử Ngưu, cũng cảm thấy một cảm giác không thoải mái, nhưng không thèm đếm xỉa đến chén rượu của Hạ Tử Ngưu, thản nhiên nói:
- Ta không có hứng thú nói cho ngươi.
Trong đôi mắt hung ác nham hiểm của Hạ Tử Ngưu, lóe lên một tia quang mang lạnh lẽo, nhàn nhạt cười:
- Nếu ta muốn biết thì làm thế nào?
Mễ Già trừng mắt nhìn Hạ Tử Ngưu, hờn giận nói:
- Hạ Tử Ngưu, nơi này không phải Ác Linh Uyên của các ngươi, muốn giương oai, thì chọn chỗ khác đi.
- Ha ha, Hạ Tử Ngưu ta hành sự, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, đều giống nhau. Cho dù là ở Thanh Vũ Uyên của Cầu Long Tộc các ngươi, ta vẫn giữ thái độ này.
- Hạ Tử Ngưu, đừng không biết xấu hổ như vậy, ngươi đúng là Thần đạo cường giả của Tù Ngưu Tộc, nhưng Bồ Lao Tộc chúng ta, cũng không sợ ngươi đâu.
Dịch Khiêm thấy khách nhân của mình bị quấy rầy, một luồng tức giận thốt nhiên phun trào.
Hạ Tử Ngưu giống như nhìn một kẻ ngớ ngẩn, liếc mắt với Dịch Khiêm, cười nói:
- Bồ Lao Tộc ngươi có sợ Tù Ngưu Tộc ta không thì ta không biết. Nhưng ta có thể khẳng định chắc chắn, ngươi rất sợ ta.
Nói xong, cũng không nhìn Dịch Khiêm, mà đưa ánh mắt chuyển về phía Tần Vô Song, có cảm giác hứng thú dò xét.
Tần Vô Song phảng phất giống như ngoảnh mặt làm ngơ, thưởng thức chén rượu, một tay khác lại nhẹ nhàng vỗ về Ái Ty Mạt, thỉnh thoảng lại gắp thịt cho nó ăn.
Phảng phất Hạ Tử Ngưu này trong mắt hắn, chỉ giống như không khí.
- Đúng là một ấu long tốt…
Hạ Tử Ngưu thanh âm lạnh lùng nói.
Tần Vô Song lúc này mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười đùa cợt:
- Các hạ tựa hồ không được hoan nghênh lắm ở đây. Nếu ta là ngươi, thì nên biết thức thời mà đi.
Hạ Tử Ngưu cười nham hiểm nói:
- Bọn chúng không đuổi ta đi được, thật ra nếu ngươi đồng ý đem ấu long trong tay ngươi chuyển nhượng cho ta, ta sẽ không nói nhiều, lập tức đi ngay.
Lời này vừa nói ra, Mễ Già liền kêu lên tại chỗ:
- Không thể!
- Chậc chậc, Mễ Già tiểu thư, tựa hồ vẫn là hoàng hoa khuê nữ? Tiểu ấu long này, có lẽ không có quan hệ gì với ngươi. Khẩn trương như vậy làm gì chứ?
Hạ Tử Ngưu miệng không tích đức, trách cười hỏi.
Lời này nhất thời như chọc giận Dịch Khiêm, ở trong lòng hắn, Mễ Già chính là nữ thần. Sao có thể dùng ngôn ngữ hạ lưu như vậy để khinh nhờn. Bỗng nhiên đứng dậy, vỗ bàn:
- Hạ Tử Ngưu, ngươi đừng quá đáng quá như vậy!
Khóe mắt Hạ Tử Ngưu liếc nhìn hắn, nói qua loa:
- Ta chính là quá đáng đó. Ta quá đáng hơn trăm năm nay rồi, lẽ nào đến giờ ngươi mới biết sao?
Con người bá đạo, ngôn ngữ cũng bá đạo, trái lại khiến Dịch Khiêm nhất thời cứng miệng không nói ra lời.
Mấy tên đồng đảng phe cánh của Dịch Khiêm định đứng ra nói chuyện, nhưng dưới uy áp cường đại của Hạ Tử Ngưu, ngay cả há miệng cũng khó, cổ họng chát đắng, nửa câu cũng không nói nên lời.
Dịch Khiêm cắn răng, quát:
- Ta chính là hôm nay mới biết, ngươi ức hiếp khách nhân của ta, Dịch mỗ ta cho dù đánh không lại ngươi, hôm nay nói không được cũng chỉ có thể đánh với ngươi một trận.
Trong mắt Hạ Tử Ngưu quang mang mãnh liệt chợt lóe, cười lớn ha ha:
- Ngươi đánh với ta?
Dịch Khiêm giống như gió xoáy, thoát ra khỏi vị trí, vén tay áo, kêu lên:
- Ta ở bên ngoài đợi ngươi!
Đang muốn đi ra, đột nhiên bả vai trùng xuống, lại bị một luồng lực hút mạnh mẽ túm lấy, kéo lại về chỗ ngồi.
Lông mày Tần Vô Song khẽ nhếch lên:
- Dịch Khiêm lão đệ, ngươi dễ dàng bị kích động như vậy sao?
Dịch Khiêm cũng không ngờ, Tần Vô Song lại ra tay lúc này, miệng há to, cũng không biết nói gì.
Hạ Tử Ngưu nhìn tất cả chuyện này, chậc chậc thở dài:
- Thật ra có chút bản lĩnh, nhưng mà, tiểu ấu long này, ta vẫn quyết định rồi. Nói đi, muốn thù lao cái gì, nhân lúc trước khi tâm tình hiện tại của ta còn chưa tồi tệ, nói ra đi, ta có thể suy nghĩ thưởng cho ngươi một chút.
Hạ Tử Ngưu này, hiển nhiên không đem bọn người Tần Vô Song đặt trong mắt, từng lời nói, phảng phất mang theo một loại khẩu khí phán quyết cao cao tại thượng.
Mễ Già đã ở chung với Ái Ty Mạt rất lâu, đương nhiên không cam lòng cho, kêu lên:
- Long bảo bảo này, lại không có cảm tình với ngươi, ngươi muốn lấy đi làm cái gì?
- Cái này không cần các ngươi quan tâm.
Tần Vô Song cười nhẹ một tiếng, âu yếm sờ sờ vào cái đầu nhỏ của Ái Ty Mạt:
- Tiểu gia hỏa à tiểu gia hỏa, tư cách của ngươi mặc dù tốt, nhưng trời sinh lại là kẻ chuốc tai họa. Vừa mới sinh ra không bao lâu, đã chọc vào mắt ngươi ta, sau này còn thế nào nữa chứ? Nhưng mà, một khi ngươi đã kêu ta một tiếng ba ba, thử hỏi, kẻ làm cha như ta sao có thể đem con gái của mình chuyển nhượng cho người khác được? Huống hồ, còn là người khiến người ta chán ghét như vậy.
Sắc mặt Hạ Tử Ngưu bỗng nhiên biến đổi, khói mù lập tức tụ lại trên mặt hắn, cười u ám.
- Xem ra, hiện giờ thật sự là những ngày tháng không giống với ngày xưa. Tất cả mọi người đều có một phần kiêu ngạo không biết trời cao đất dày.
Hạ Tử Ngưu cười lạnh liên tục, khẩu khí đột nhiên biến chuyển:
- Nghe cho rõ đây, tính nhẫn nại của ta đã tiêu hao hết rồi, ấu long này ra đã quyết định rồi. Hơn nữa, cơ hội tốt nhất cho các ngươi tìm thù lao, cũng bị các ngươi phung phí mất rồi.
Tần Vô Song dùng một loại nhãn thần giống như nhìn kẻ ngu ngốc, đột nhiên giương mắt nhìn Hạ Tử Ngưu, cười lạnh hỏi:
- Các hạ, tự quyết định như vậy là có ý tứ gì? Tù Ngưu Tộc, nghe ra là tên tuổi rất lớn. Ngươi thử nói xem, nếu ta không đồng ý, vậy ngươi sẽ làm gì?
- Ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách không đồng ý sao?
Trên mặt Hạ Tử Ngưu tràn ngập màn sương lạnh, trong khẩu khí lộ vẻ khinh miệt.