Chương 10:
Ta hiểu rồi, Tấn Vương Điện Hạ chỉ muốn tìm một người thay mình cãi lại thôi.
Tóm lại, chỉ cần tiền đủ, đối đầu với trời đất, không từ nan.
Đương nhiên trừ chính Thái Hậu.
Nếu chọc giận Thái Hậu, cái đầu bị chặt đâu phải của Vương gia!
Cứ thế, lần đầu tiên ta phải xa Tuyết Cầu, dứt khoát bước lên con đường vào cung.
Sau khi vào cung ta mới biết, lần này Tống Hành là đến dự tiệc.
Nhìn những người có khí chất phi phàm, không giàu thì cũng sang, nếu mà cãi nhau, vung tay một cái đầu ta chẳng phải mất tiêu rồi sao?
Thế là ta vội vàng lại gần Tống Hành: “Nói trước nhé, không đối đầu với cấp trên đâu, ngài không cần mạng nhưng ta cần mạng.”
Hắn cúi người: “Ngươi nói chuyện với Bản vương như vậy, chính là muốn chết rồi à?”
“Ôi, nô tỳ không dám.”
“Có gì là ngươi không dám chứ?” Tống Hành nói, “Yên tâm, đầu không rụng đâu.”
Ta sốt ruột: “Không được! Ngài lấy gì đảm bảo? Nhỡ có chuyện gì không hay thì sao?”
Tống Hành lấy ra miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng đưa cho ta.
“Nó đủ cho cả nhà ngươi ăn mấy đời, tạm thời giữ ở chỗ ngươi.”
Ta như cầm phải khoai nóng, vội vàng nhét lại cho hắn: “Không được! Có tiền cũng phải có mạng mà tiêu! Ngài đưa cho ta, làm hỏng còn phải đền, thứ này lấy cả cái mạng nhỏ của ta cũng không đền nổi!”
“Thế thì làm sao?” Hắn hỏi ngược lại.
Chốc lát, Tống Hành thấy ta không trả lời, lại nói:
“Bản vương lấy chính mình ra làm đảm bảo, nếu ngươi có chuyện gì, Bản vương sẽ cùng ngươi bỏ mạng.”
“…”
“Này, được không?”
Ánh mắt hắn sáng rực, dường như thật sự pha lẫn vài phần thành ý.
Ta gật đầu, “Được!”