Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 1: Tên mù chơi đàn nhị

Chương 1: Tên mù chơi đàn nhị


* * *

Thiên Nguyên năm thứ mười, hạt tuyết đầu tiên rơi.
Lần tuyết đầu mùa này đến trễ hơn mọi lần trước.
Tuyết phủ một lớp dày trên mặt đất, gió lạnh đến thấu xương.
Trên con đường vắng nay lại càng vắng bóng người.
Chỉ nghe tiếng đàn nhị ung dung không ngừng vang bên tai.
Chỉ thấy chóp của một chiếc mũ rơm.
Chỉ có một cái áo lót cũ nát và một băng ghế nhỏ để ngồi.
Phối nên đoàn biểu diễn đường phố này.
[Nhị Tuyền Ánh Nguyệt: LV 1 (500/10000)]
[Chơi năm lần mỗi ngày: Khai thông khí huyết, đả thông kinh mạch, hong khô ẩm ướt, làm ấm cơ thể]
[Hiện tại thọ thêm: 8 canh giờ]
. . . . .
Mãi đến khi tiếng thông báo của hệ thống vang lên bên tai thì tiếng đàn nhị mới dần dần dừng lại.
Cất đàn xong rồi lại kéo con trâu sau lưng.
Con trâu dùng sừng nhấc băng ghế lên một cách thuần thục.
Một người một trâu đạp tuyết đi về nơi xa.
Lý Bình An, năm nay hai mươi tuổi.
Hai mươi năm trước xuyên việt trở thành một thằng mù.
Nhân vật chính nhà người ta hoặc là nhìn thì bình thường nhưng kỹ năng thuộc hàng nhân tài kiệt xuất.
Hoặc là phong nhã hào hoa, có ngoại hình tuấn mỹ nhất thiên hạ.
Đến lượt mình thì cho một đôi mắt chỉ có thể thấy mờ mờ trong phạm vi nửa mét.
Chẳng khác gì bị mù.
Xuyên việt vào ngay một tên ăn mày đang xin cơm.
Tài sản duy nhất hắn có được từ lúc nhỏ đến giờ là một con trâu!!
Thế là phải kiếm cơm bằng cách ngả nón xin, giành giật lấy mọi thứ.
Cũng may nửa năm trước mở khoá được hệ thống.
Hệ thống Nhị Hồ, chỉ cần chơi đàn nhị là có thể mạnh lên.
Về phần tác dụng cụ thể thì Lý Bình An chưa rõ lắm.
Chỉ biết là mình cần làm theo yêu cầu của hệ thống.
Chỉ chơi đàn nhị bên lề đường là thu hoạch được phần thưởng tương ứng.
[Danh tính: Lý Bình An, tuổi tác: 21]
[Tuổi thọ: 55, căn cốt: Phàm cốt]
[Công pháp: Không có]
[Kỹ năng: Nhị Tuyền Ánh Nguyệt]
[Đẳng cấp: LV 1 (500/10000)]
[Tác dụng trước mắt: Gia tăng tuổi thọ, khai thông khí huyết, đả thông kinh mạch, hong khô ẩm ướt, làm ấm cơ thể]
. . . .
Hi vọng hệ thống có thể giúp mình sống một cuộc sống bình thường.
Lý Bình An không hề chờ mong sẽ có chuyện đánh bại trùm cuối hay giải cứu công chúa rồi được báo đáp này kia.
Vào triều làm quan? Thủ hộ biên cương? Bảo vệ thế giới?
Toàn là những chuyện viển vông.
Chỉ cầu mình được bình an khoẻ mạnh thôi.
Đây là nguyện vọng bình thường thuộc về một người bình thường như Lý Bình An.
Lý Bình An cầm trong tay một cây gậy để dò đường, con trâu ung dung đi theo sau lưng.
“Ê, tên mù!”
Một thanh âm đột ngột vang lên.
Trong tầm mắt Lý Bình An xuất hiện ba hình bóng mơ hồ.
Lấy Đại Hổ cầm đầu, ba người đứng ở trước mặt Lý Bình An.
Ba người Đại Hổ thuộc loại vô công rồi nghề sống với phường chợ búa.
Bình thường không có chuyện để làm là đi gây sự tìm thú vui.
Một thằng mù thân cô thế cô chỉ biết chơi đàn nhị tất nhiên sẽ trở thành đối tượng cho bọn họ khi dễ.
Lý Bình An không buồn để ý, quay người muốn đi.
Nhưng Đại Hổ đã kịp đưa chân ngáng đường làm Lý Bình An vấp ngã.
“Ha ha ha!”
Ba người buông tiếng cười nhạo không chút kiêng kỵ gì.
Những người bày hàng bán quán bên đường đều làm như không nhìn thấy, vì họ nhìn quen lắm rồi.
Rất ít người dám chọc ba tên côn đồ này.
Lý Bình An bình tĩnh đứng dậy, phủi tuyết trên người.
Đại Hổ lại đưa tay giật cây gậy dò đường, giễu cợt mà nói: “Đuổi theo lấy lại đi đồ mù!”
Lý Bình An vẫn không hề để ý tí nào, hắn lại muốn đi lên phía trước.
“Ê! Ngươi nhăn mặt cái gì!”
Thân hình hùng tráng như một tòa núi nhỏ của Đại Hổ ngăn trước mặt Lý Bình An.
Lý Bình An bất đắc dĩ thở dài một hơi trong lòng.
“Mấy người các ngươi còn không chịu đi là tuần nhai tới đó!”
Người lên tiếng là Vương cô nương hàng đậu hũ.
Là mỹ nhân nổi danh cả con phố này, tuổi còn trẻ lại có cả nhan sắc lẫn vóc người.
Nghe nói khi nàng còn son, nam nhân theo đuổi nàng đánh nhau cả ngày.
Cũng may nàng lấy chồng sớm.
Nhưng vẫn còn nhiều người mê luyến, góp phần giúp quán bán đậu hũ của nàng đắt khách vô cùng.
Dù gì cũng đâu có ai chê ăn đậu hũ vừa trắng lại vừa tròn~
Đại Hổ cười một tiếng dâm đãng, “Bà chủ, ngươi đừng có hù ta sợ, ta sợ ta đậu hắn bây giờ.”
Vương cô nương nói : “Rảnh không có việc gì làm hay sao mà kiếm chuyện với người ta, đi chỗ khác chơi!”
Ba người Đại Hổ dùng ngôn từ đùa giỡn Vương cô nương một phen rồi mới ung dung rời đi.
Lý Bình An lại vỗ tuyết trên người tỏ ý muốn rời.
“Ăn miếng đậu hũ này.”
Vương cô nương cho một túi đậu hũ mới ra lò, còn cho thêm năm văn tiền.
“Cảm ơn.”
Lý Bình An gật đầu gửi lời cảm tạ.
Vương cô nương cười một tiếng mà sờ đầu con trâu.
“Đường trơn trượt nên đi chậm thôi.”
Lý Bình An hơi híp mắt lại, trong mắt hiện ra bóng dáng Vương cô nương.
Thân hình thon thản, khuôn mặt hài hoà, cả người có lồi có lõm.
Mặc dù thấy không rõ hình dạng, nhưng tướng do tâm sinh không phải sao.
Lý Bình An dắt con trâu giẫm từng bước một trên mặt tuyết.
Thu hoạch hôm nay: Chơi đàn kiếm về mười văn tiền, Vương cô nương cho năm văn tiền.
Thu hoạch ngoài định mức một miếng đậu hũ nóng miễn phí.
Bỏ chín văn tiền mua một bát mì nóng trong tiệm bên đường.
Được tặng kèm thêm dưa muối và đậu hũ.
Lý Bình An ăn uống no đủ xong nhưng không vội rời đi ngay.
Trở về thì phải chịu cái lạnh mùa đông, mà ở lại cũng không bị lão bản đuổi.
Lúc khách khứa đến đông, Lý Bình An rất biết tự giác rời đi.
Tuyệt đối không gây phiền toái cho lão bản.
Tuỳ lúc hắn còn biết chơi một khúc nhạc ngắn góp vui cho mọi người.
“Lão bản, một tô mì.”
Người mới tới là nam nhân của Vương cô nương bán đậu hũ, Ngưu Nhị.
Mấy năm trước còn là một người biết an phận với bản thân.
Mấy năm này không biết có chuyện gì mà dính vào bài bạc.
Bài bạc là bác thằng bần, xưa giờ đã vậy, mặc kệ có là ai, một khi đã dính vào là bất chấp đến cùng.
Trên chiếu bạc, không cần biết có phải cao thủ hay không, không cần bàn chuyện có tiền hay không.
Không chơi đến táng gia bại sản là nhất định không dừng tay.
Kéo cho cả nhà Vương cô nương không được bình an.
“Chẳng may mắn cái mẹ gì!” Ngưu Nhị phàn nàn.
Lão bản tiệm mì khuyên nhủ: “Ngưu Nhị, ngươi còn muốn cái gì nữa, nhà cửa sản nghiệp có cả, còn có cô vợ xinh đẹp như vậy.”
Ngưu Nhị hừ một tiếng, “Có cái mả mẹ!”
Lão bản thở dài lắc đầu.
“Ngưu… u… Ngưu… u.. u!!”
Con trâu kêu hai tiếng.
Cũng là đang nhắc nhở Lý Bình An, sắc trời không còn sớm, cần phải trở về.
“Ta nói nè mù, ngươi cả ngày dắt trâu theo làm gì, ngươi có đất để cày đâu!”
Ngưu Nhị thuận miệng nói.
“Không bằng bán con trâu này lấy ít tiền tiêu xài.”
Lý Bình An thản nhiên nói: “Trâu không bán, của gia truyền.”
Nói rồi hắn mở cửa theo gió tuyết mà đi.
Tên mù có một con trâu, đây là chuyện mọi người trong thị trấn này đều biết.
Tên mù xem con trâu này như là bảo bối.
Nghe nói năm đó có người lòng mang ý xấu muốn trộm trâu, mắt thấy đã sắp đắc thủ.
Kết quả, tên mù phát điên cưỡi trâu cầm dao phay đuổi theo hai dặm.
Sau sự kiện đó, không còn một ai trong thị trấn dám dòm ngó con trâu của thằng mù này lần nào nữa.
Ngay cả Đại Hổ suốt ngày khi dễ tên mù cũng không dám đụng chạm con trâu kia.
Trở lại miếu hoang với tấm thảm cũ nát dùng để quấn thân.
Lý Bình An nhắm mắt thôi động khí huyết trong cơ thể, xua tan tạp niệm trong đầu.
Không lâu sau đó, bụng dưới của hắn dần dần nóng rực.
Gân mạch bắt đầu co bóp, tứ chi đông cứng cũng được khôi phục về nhiệt độ cơ thể.
Trong trấn nhỏ này không có công pháp võ đạo nào là miễn phí.
Lý Bình An chỉ có thể thăm dò từng chút một, còn tự đặt cho một cái tên thân thiện:
Ấm người thần công>
Cũng may có nó, Lý Bình An mới có thể vượt qua những đêm rét lạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất