Chương 2: Lại là một năm có tuyết
Lại là một đêm tuyết lớn.
Tuyết đã lớn lại còn dày, khi dẫm lên mặt tuyết sẽ tạo ra tiếng xốp giòn.
Các quầy hàng rong bán buổi sáng đã bày biện xong xuôi, cái gì cũng có.
Bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh mì, hoành thánh.
Hương thơm tung bay trong không khí lôi kéo thêm nhiều người đến ăn.
Lý Bình An một tay dắt trâu một tay sờ túi tiền.
Hôm qua đã dùng chín văn tiền, bây giờ còn lại sáu văn tiền.
Vẫn không nên ăn sáng.
Lý Bình An sớm đã quen lối sống bữa đói bữa no.
Khi hắn đến lề đường thường đứng hát rong, tên ăn mày họ Lưu nhích sang một bên chừa chỗ.
“Ta tới rồi.”
Lý Bình An gật đầu như đang chào hỏi đồng nghiệp.
Tiếng đàn nhị ung dung vang lên.
Cùng lúc đó, lực lượng khí huyết sôi lên trong thể nội.
“Nghe nói gì chưa, hôm trước hậu duệ của Trương gia đầu cửa trấn thi đỗ tú tài, sắp mở tiệc to.”
Ăn mày họ Lưu nói.
“Đến lúc đó ngươi chơi một đoạn nhạc sôi nổi vui tai, nói không chừng ngươi còn được thưởng một bàn rượu với thức ăn ngon.”
Đoạn nhạc sôi nổi vui tai?
Lý Bình An hơi suy nghĩ.
Giai điệu hiện ra trong đầu.
Trước khi xuyên việt, hắn chính là nhạc công đàn nhị chuyên nghiệp.
Những ca khúc này đối với hắn tất nhiên là dễ như trở bàn tay.
Vào ngày Trương gia tổ chức yến hội, gần như mọi người trong thị trấn đều đi.
Trương gia cũng hào phóng dựng rạp ngoài đất trống, bàn nào cũng đầy rượu ngon thức ăn ngon.
Tiếng pháo nổ lốp bốp liên miên không dứt bên tai.
Lý Bình An chuyển băng ghế nhỏ vào trong sân để ngồi.
Giai điệu vui sướng vang lên khiến mọi người nhịn không được mà vỗ tay.
Qua thủ khúc này, Lý Bình An có được cơ hội ngồi lên bàn ăn cơm.
Cá sốt chua ngọt, thịt viên Tứ Hỉ, ruột non nhồi thịt, ngỗng nướng, gà quay…
Toàn những món ăn ngày thường không thể nào có được điên cuồng khơi gợi cảm giác thèm ăn của Lý Bình An.
Không đợi yến hội kết thúc.
Một đám người vội vàng lấy túi lấy giỏ đã chuẩn bị từ trước để đóng gói mang về mà gom hốt đồ thừa cơm dư.
Lý Bình An không tham gia tranh đoạt, không phải là hắn khinh thường làm loại chuyện này.
Mà vì hắn không đồ để đựng.
Ngoài ra, mắt hắn có thấy gì đâu, sao tranh được với đám người này.
Thế là chỉ có thể thừa cơ ăn cố thêm cơm.
Ăn no căng bụng mới lau miệng dừng.
Khi muốn rời khỏi.
“Đây nè đây nè.” Có người gọi hắn.
Là Vương cô nương bán đậu hũ.
Một tay dắt con một tay đưa túi cho Lý Bình An.
Lý Bình An dùng tay sờ thử.
Được nửa con gà quay, một ít đậu phộng và các loại rau trộn.
Vương cô nương lại đưa cho hắn một cái trứng luộc nước trà mà phàn nàn: “Đám người này ra tay nhanh quá, ngươi cầm trước đi.”
Nói xong lại tiếp tục chen vào đoàn người mà tranh đoạt.
Tiếng người huyên náo làm nàng không nghe thấy tiếng Lý Bình An nhỏ giọng nói một câu:
“Đa tạ.”
…
Lại là một năm có tuyết.
Lý Bình An bấm đốt ngón tay.
[Kỹ năng: Nhị tuyền ánh nguyệt]
[Đẳng cấp: LV 2 (5000/10000)]
[Tác dụng LV 1: Gia tăng tuổi thọ, khơi thông khí huyết, đả thông kinh mạch, hong khô ẩm ướt, làm ấm cơ thể]
[Tác dụng LV 2: Thính Phong đao pháp (40%), Quy Tức công (60%)]
Lý Bình An không có đao, cây gậy chống chính là đao của hắn.
Mỗi khi tu vi tăng lên, hắn có thể nhận thấy thân thể mình có biến hóa cực lớn.
Nhất là ngũ giác, trở nên càng thêm tinh thuần.
Thậm chí có thể cảm nhận được quỹ đạo rơi của bông tuyết.
Cuộc sống trong năm vừa rồi của Lý Bình An được cải thiện rất nhiều.
Người xưa thường nói “Làm vua một nghề, làm chủ một phương”.
Lý Bình An chơi đàn nhị quá tốt, rất nhanh đã ôm đồm mọi tiệc vui trong thị trấn này.
Chỉ cần có nơi nguyện ý bỏ tiền là có mặt hắn biểu diễn một khúc.
Mang đến không khí nhộn nhịp cho trấn nhỏ cô liêu.
Cũng ngay trong năm đó, Lý Bình An học thói uống rượu.
Đồng thời dạy luôn thói quen xấu này cho con trâu.
Trong đống đồ bất ly thân của Lý Bình An có thêm một cái hồ lô rượu.
Mỗi khi hắn cầm hồ lô muốn uống rượu.
Trước khi cho vào miệng đều sẽ ngửi qua.
Sau đó lại lắc đầu thở dài một tiếng.
Khi nào mới kiếm được nhiều tiền, khi nào mới có thể được uống rượu mãi.
Ước vọng đẹp của hắn chỉ có thế thôi.
Sắc trời không còn sớm.
Theo thường lệ, Lý Bình An dắt con trâu đi dưới ánh chiều tà.
Bỗng nhiên hắn dừng bước, tò mò liếc nhìn qua một phương hướng.
Không nghe thấy tiếng bán đậu hũ quen thuộc, cũng không trông thấy dáng người thường gặp kia.
Vương cô nương… chắc là bị bệnh.
Ngày thứ hai, như cũ không có nhìn thấy Vương cô nương.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng là như thế.
Ngày thứ năm.
Lý Bình An ăn xong mì rồi đặt một văn tiền trên bàn.
Sau mới dò hỏi tin tức về Vương cô nương với trưởng quầy.
“Nghe nói tiểu tử Ngưu Nhị kia vay nặng lãi chơi bài, thế chấp nhà xong người cũng chạy.”
Lý Bình An trầm giọng hỏi: “Trong thị trấn chúng ta có vay nặng lãi từ bao giờ? Quan phủ mặc kệ sao?”
Trưởng quầy cười khẩy, “Chất tử của quan huyện cho vay, thế có khác gì chính quan huyện làm chủ, ai dám quản!”
Lý Bình An chống gậy ra khỏi quán.
Ngoài trời đang có tuyết lông ngỗng, một màu trắng xoá.
Nhà của Vương cô nương ở phía đông thị trấn, một căn nhà khang trang với tường trắng ngói xanh.
Chỉ tiếc không hợp phong thuỷ, nuôi ra một tên hỗn đản như Ngưu Nhị.
Bị người ta gài bẫy trên chiếu bạc, thiếu một đống nợ.
Chạy như chân được bôi mỡ.
Lý Bình An gõ cửa một cái, không có tiếng đáp lại từ bên trong.
Chỉ có chó sủa.
“Có người ở nhà không?”
Một hồi lâu, bên trong mới vang lên một giọng run rẩy.
“Là… Bình An sao?”
Chỉ có Vương cô nương mới nhớ người mù tên là Bình An
“Là ta.”
Cửa mở.
Vương cô nương trông thấy Lý Bình An thì hơi kinh ngạc, lập tức nói: “Hôm nay ta không làm đậu hũ, ngày mai hẵng quay lại.”
Lý Bình An muốn nói lại thôi, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Như thể hắn thật sự chỉ đến mua đậu hũ.
“Ai, chờ một chút.”
Vương cô nương cầm mấy cái bánh bao từ trong bếp ra, bỏ vào trong túi.
“Ngươi cầm lấy đi.”
Lý Bình An không có khả năng vô duyên vô cớ tìm đến mình.
Cho nên Vương cô nương nghĩ, nhất định dạo gần đây đối phương túng thiếu đến cùng đường rồi.
Vương cô nương lại cho hắn một muôi cháo, kẹp một củ cải muối.
Lý Bình An dứt khoát ngồi xổm ngay cửa ra vào mà ăn uống hăng say.
“Sau này tính thế nào?”
Vương cô nương sững sờ, mãi mới kịp hiểu ra là Lý Bình An đang nói chuyện với chính mình.
Cúi đầu, cắn môi, trong giọng điệu mang theo vài phần quật cường.
“Có nợ thì trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta tính trả lại tiền cho bọn họ thôi.”
Lý Bình An không nói gì.
Nếu thật chỉ cần trả hết tiền đơn giản như vậy thì quá tốt.
Nhưng vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con mài chết con nợ.
Coi như trong nhà có cả núi vàng cũng vô dụng.
Hắn húp cháo thiếu điều lật úp chén vào mặt.
Bỗng lại có tiếng bước chân vang lên, Đại Hổ cầm đầu năm sáu tên côn đồ đi vào sân.
“U, cái tên mù loà này cũng biết chọn thời điểm để đến thế, trượng phu người ta vừa đi là đã mò lại đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?”
Đại Hổ cười mắng.
“Cút đi! Đừng xuất hiện trước mắt lão tử nữa, ta không rảnh quản ngươi.”
Nửa năm trước Đại Hổ leo được lên đùi chất tử quan huyện, lần này đến chủ yếu là đòi nợ.
Đạo hữu nào tò mò ca khúc được nhắc đến thì tìm “奔驰在千里草原”.