Chương 33: Lá mặt lá trái
Bang chủ Độc Xà bang là một hán tử hơn ba mươi tuổi, vóc dáng vừa cao vừa gầy, mắt trái có một vết sẹo.
Thoạt nhìn rất đáng sợ.
Người dẫn đường cho hắn chính là Lưu Nhị, thành viên cũ trong Hỏa Hùng bang, giờ hắn đã biến thành người của bang Độc Xà.
Lưu Nhị chỉ từng nhà giới thiệu cho lão đại mới của mình.
“Bang chủ, chủ nhà này là một người mù, còn mất một cánh tay, rất khổ.
Hàng ngày phải ngồi dưới cầu hát rong, gảy nhạc rất hay.
Đôi lúc có việc hiếu hỉ gì cứ gọi hắn, người này còn rất được việc.”
Bang chủ Lý Trung Xương khẽ gật đầu.
Trên đường có một đám người tụ tập lại, bảo tới xem náo nhiệt còn không bằng nói là bị ép ra xem bang chủ Lý Trung Xương của Độc Xà bang thân thiết với dân chúng thế nào, thu mua lòng người ra sao.
Xung quanh đứng đầy thành viên bang Độc Xà nhìn chằm chằm vào đám người.
Lưu Nhị gõ cửa một ngôi nhà, lát sau cửa nhà đã mở ra.
“Tên mù, đây là bang chủ của chúng ta, hôm nay hắn tới đưa ngươi hoa quả ướp lạnh.”
Lưu Nhị nói.
Lý Bình An mỉm cười:
“Làm tại hạ thực sự không dám nhận.”
Lý Trung Xương giả bộ hòa ái bật cười, dang tay vỗ vai Lý Bình An.
“Về sau đều là người nhà với nhau cả, đừng nói những lời như vậy.
Nào! Cầm hoa quả đi.”
Lý Bình An đưa bọc vải đỏ, nói:
“Vậy đa tạ bang chủ, đây là chút tấm lòng của ta.
Không có bao nhiêu cả, mong bang chủ bỏ qua cho.”
“Sao lại nói như vậy được.”
Lý Trung Xương hài lòng gật đầu, người này đúng là rất hiểu chuyện.
Lưu Nhị nhận bọc vải đỏ.
Lý Trung Xương lại nói:
“Mắt ngươi bị làm sao?”
“Mấy năm trước sinh bệnh, từ đó không nhìn thấy được.”
Lý Trung Xương nói với thủ hạ:
“Sau này tìm một đại phu xem thử cho hắn, phí thuốc men ta trả.”
“Vâng.”
Tất nhiên Lý Bình An sẽ không tin lời Lý Trung Xương.
Miệng kẻ này gạt người gạt quỷ.
Lý Trung Xương chỉ nói như vậy trước mặt mọi người mà thôi.
Còn sau này có làm hay không thì trời mới biết.
Tuy nhiên hắn đã nói rõ ra rồi, Lý Bình An vẫn coi như là thật, cảm ơn một chặp.
Sau khi khách sáo vài câu, Lý Trung Xương lại tới một nhà khác.
A Lệ Á sợ hãi trốn sau lưng tỷ tỷ Đóa Cáp.
Ánh mắt Lý Trung Xương thay đổi, đánh giá Đóa Cáp trẻ trung xinh đẹp từ trên xuống dưới.
Đóa Cáp đã thành thiếu nữ, trổ mã duyên dáng yêu kiều.
Trên đầu tết một bím tóc, xinh đẹp ẩn nét khí khái hào hùng.
Khó tránh khỏi người gặp người thương.
Lý Trung Xương bật cười lộ ra hàm răng vàng khè.
“Tiểu cô nương lớn lên rất xinh đẹp, không biết đã lập gia đình hay chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy cha nương ngươi đâu?”
“Nương ta qua đời từ sớm, cha tới nơi khác kiếm tiền.”
Lý Trung Xương gật khẽ, nụ cười trên mặt tươi rói lộ ra nếp nhăn.
Hôm sau, Lưu Nhị mang theo lễ vật tới nhà Đóa Cáp.
“Đây là tấm lòng của bang chủ.”
Đóa Cáp mím môi nói:
“Ngươi mang về trả lại cho hắn, ta không cần.”
Lưu Nhị chớp mắt, kéo Đóa Cáp sang một bên nói khẽ.
“Bà cô của ta ơi, sao ngươi có thể không nhận cái này được!
Ngươi có biết đó là ai không? Ngươi còn muốn cái mạng này hay không.”
Tất nhiên Đóa Cáp biết ý của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Lưu Nhị khuyên:
“Chuyện này có gì không tốt chứ, nghĩ mà xem hai tỷ muội các ngươi đã chịu bao nhiêu bắt nạt rồi chứ.
Sau này không có ai dám bắt nạt các ngươi nữa, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó.
Ngày mai bang chủ tới Minh Nguyệt trai mua đồ, mời ngươi đi dùng cơm chung.
Đừng không biết điều, dù ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho muội muội ngươi.”
Vừa nhắc tới A Lệ Á, sắc mặt Đóa Cáp lập tức thay đổi.
Nàng im lặng một lúc thật lâu rồi gật khẽ:
“Ta biết rồi.”
Lưu Nhị bất đắc dĩ thở dài, thật ra hắn cũng rất thích Đóa Cáp.
Bình thường cũng hay quan tâm hai tỷ muội nhà này, nhưng hết cách.
Thích thì thích.
Lưu Nhị không ngu tới mức vì cái gọi là thích mà không muốn sống nữa.
Trong tiểu viện của Lý Bình An có hai khoảnh đất nhỏ, một mảnh hắn trồng ít lúa.
Mảnh còn lại hắn trồng một ít khoai tây.
Với khí hậu ở bốn trấn An Bắc, muốn trồng lúa nước hơi khó.
Thế nên hàng ngày Lý Bình An đều độ một ít chân khí vào lúa mà mình gieo để không bị khí hậu ảnh hưởng.
Nhiệm vụ của Lão Ngưu là cày đất.
Lý Bình An ra đầu đường, muốn mua một con cá.
Cá còm hầm cách thủy với thịt ba chỉ, rất hợp với rượu trắng.
Thế nhưng bốn trấn An Bắc thuộc vùng biên thùy tây bắc, phàm là đồ trong nước đều rất quý giá.
Lý Bình An lâu rồi chưa được ăn cá.
Lần này quyết tâm mua một con.
Đi vòng vo một vòng, chờ khi người bán bắt ra thì cá còm đã là cá chết.
Như vậy giá tiền sẽ giảm một nửa.
Trùng hợp gặp A Lệ Á đi học về, A Lệ Á cõng bó củi còn to hơn người nàng, đầu cúi thấp, hai chữ không vui hiện thẳng lên mặt.
“Đại thúc.”
Nhìn thấy Lý Bình An, A Lệ Á cố mỉm cười.
Sau đó lấy một miếng kẹo trong túi ra đưa Lý Bình An.
“sao thế? Bị tiên sinh mắng à?”
A Lệ Á lắc đầu.
“Bị đồng học bắt nạt?”
Lúc này A Lệ Á gật khẽ, nói: “Bọn họ nói A Lệ Á là con hoang không có cha nương.”
“Sau đó ngươi phản kích lại thế nào?”
A Lệ Á trừng mắt, nói: “A Lệ Á không để ý tới họ nữa.”
“Vậy lần sau có ai bắt nạt ngươi thì ngươi sẽ đánh lại, được không?”
“Nhưng A Lệ Á không biết đánh người.”
“Về đại thúc dạy ngươi.”
A Lệ Á bật cười vui vẻ: “Vậy hôm nay A Lệ Á sẽ làm chút đồ ăn ngon cho đại thúc, tỷ tỷ không có nhà.”
A Lệ Á muốn đích thân xuống bếp.
“Tỷ tỷ ngươi đi đâu?” Lý Bình An thuận miệng hỏi.
“Tỷ nói có người mời ăn cơm.”
Lý Bình An nhướng mày, lại hỏi thêm vài câu.
A Lệ Á chỉ nói mình cũng không rõ, hôm qua Lưu Nhị tới đưa cho tỷ tỷ rất nhiều đồ, sau đó còn nói có người mời tỷ tỷ ăn cơm.
Lý Bình An lập tức hiểu ra, sau khi đưa A Lệ Á về nhà bèn tới sòng bạc bình thường Lưu Nhị hay tới, tìm thấy Lưu Nhị ở đây.
“Ôi chao, sao ngươi lại tới đây?”
Lưu Nhị kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý An.
“Đặt hay đợi?”
Bên kia có người gọi.
Lưu Nhị vội vã quay đầu lại, hô hét cùng với đám người: “Đặt đặt hết!”
Lý Bình An đứng yên tĩnh một bên một lúc mới nói.
“Nhị ca, xin hỏi ngài chuyện này, có phải hôm nay Lý bang chủ bang Độc Xà mời Đóa Cáp ăn cơm không?”
Sắc mặt Lưu Nhị thay đổi, ngữ khí không tốt: “Ngươi nghe ngóng cái này làm gì?”
“Chỉ muốn hỏi một câu mà thôi.”
“Tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng làm ẩu.”
Lý Bình An thản nhiên nói: “Nhị ca hiểu lầm rồi, ta đã thành thế này còn có thể làm gì, chỉ muốn hỏi qua mà thôi.
Nếu Đóa Cáp theo Lý bang chủ thật thì sau này ta có thể nịnh bợ.”
Lưu Nhị bật cười, ban đầu hắn còn tưởng, bình thường Lý Bình An và hai tỷ muội kia có quan hệ tốt, lần này hắn sẽ ngăn cản Đóa Cáp bước vào miệng cọp.
Hóa ra là mình nghĩ nhiều.
“Tiểu tử ngươi đúng là cái gì cũng làm.
Hôm nay Lý bang chủ mời Đóa Cáp tới Minh Nguyệt trai ăn cơm, ngươi nghĩ nàng có thể toàn thân trở ra à?”
Lưu Nhị đột nhiên vỗ đùi, nói: “Ngươi nhắc ta mới nhớ, ta phải đi đón người, không nói chuyện với ngươi nữa.”
Nói xong, Lưu Nhị vội vàng chạy đi.