Chương 43: Có duyên gặp lại
“Khi ta còn bé đã muốn mở một quán trọ tự mình làm bà chủ.”
Bùi Trúc Hiên vui vẻ nói.
“Mở một quán, người giang hồ uống rượu không cần trả tiền, ta chỉ muốn nghe người trong giang hồ kể chuyện xưa của chính họ.
Mỗi ngày ta đều tính toán sổ sách, nghe những câu chuyện cuộc đời khác nhau.
Bi hoan ly hợp nhân sinh muôn màu muôn vẻ.”
Lý Bình An cười cười, nhẹ giọng nói:
“Nghe không tệ.”
Bùi Trúc Hiên bỗng nhiên đứng lên:
“Ta nghĩ kỹ rồi chờ sau khi ta chết sẽ không đi tìm ngươi báo thù.
Ta sẽ trực tiếp đầu thai nắm chặt thời gian hoàn thành giấc mộng của mình.”
Giờ phút này, hai người dường như không còn là sát thủ cùng tù nhân.
Mà là hai bằng hữu bình thường đang tán gẫu.
Ba ngày sau, hình dáng biên quan dần hiện ra xa xa.
Đó là một tòa thành nhỏ cũ nát được gọi là Thư thành.
Đến Thư thành, họ đã cách bốn trấn An Bắc không xa.
Người vào cổng thành rất nhiều, binh lính thủ biên kiểm tra người rất nghiêm ngặt.
Hai người ngồi cạnh nhau bên một tảng đá lớn.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi qua.
“Này, ta còn chưa biết tên ngươi.” Bùi Trúc Hiên nói.
“Gọi ta là người mù là được rồi.”
“Cắt, không muốn nói thì thôi ”
Bùi Trúc Hiên bỗng nhiên thở dài:
“Ngươi làm ơn đi, ta rơi vào trong tay đám hỗn đản đó khẳng định sẽ bị bọn họ tra tấn đến chết.
Ngươi có độc dược gì đặt ở trong hàm răng, cắn một cái có thể lập tức độc phát bỏ mình.
Ta không muốn bị bọn họ tra tấn.”
Lý Bình An trầm ngâm một lát:
“Được, đợi đến lúc đó ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Vậy thì đa tạ rồi.”
Bùi Trúc Hiên bỗng nhiên ôm lấy cổ Lý Bình An:
“Một vấn đề cuối cùng, ngươi chắc chắn không cần ta giúp ngươi thả lỏng?”
Đến ban đêm, hai người cuối cùng bước vào cổng thành.
Tìm một quán trọ ở lại.
Bùi Trúc Hiên biết đây là đêm cuối cùng của mình.
Lúc này thay vì giống như trước kia khẩn trương cùng bất lực, nàng đã bình tĩnh hơn.
Nàng tắm rửa, lừa Lý Bình An một bữa ăn lớn, nhìn bộ dáng hắn đau lòng.
Bùi Trúc Hiên rất hài lòng, sau đó nàng lôi kéo Lý Bình An cùng mình trò chuyện tới đêm khuya.
Đáy lòng nàng chợt dâng lên cảm giác buồn bã mất mát.
Còn sống… kỳ thật cũng rất tốt.
Nhưng nếu cho nàng một cơ hội lựa chọn lần nữa, nàng vẫn sẽ không do dự báo thù cho người nhà.
Nhìn ánh trăng mông lung bên ngoài, Bùi Trúc Hiên cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên mặt Bùi Trúc Hiên.
“Nhìn mặt trời chắc là đã giữa buổi trưa rồi.”
Bùi Trúc Hiên lầm bầm lầu bầu.
Nàng đứng dậy rời giường hít một hơi thật sâu.
Nhìn chung quanh, nàng không thấy bóng dáng người mù.
Hắn đi mua đồ ăn sáng?
Bùi Trúc Hiên không suy nghĩ nhiều tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Đây là giấc ngủ thoải mái cuối cùng trong đời nàng đương nhiên phải ngủ thêm một lát.
Một giấc này, nàng ngủ thẳng đến buổi tối.
Bùi Trúc Hiên lần nữa mở mắt nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ.
Nàng không khỏi có chút buồn bực, người mù chạy đi đâu rồi?
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Trái tim Bùi Trúc Hiên xiết chặt vô thức bắt đầu lo lắng cho người mù.
Hoàn toàn quên gia hoả này là tới bắt mình.
Bùi Trúc Hiên mặc quần áo tử tế đang chuẩn bị ra ngoài hỏi thăm.
Bỗng nhiên, nàng thoáng nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy và một túi tiền.
[Đời người khác gì vài trang giấy
Chứa bài thơ sửa mãi không ưng
Có người chết đi vẫn ảm đạm
Còn ngươi còn sống đã trầm luân
Vui thay phận nay ở đáy rồi
Ít nhiều không thể xấu hơn thêm
Mai này gặp lại thân khách chủ
Bà chủ phất rồi đừng quỵt tiền.
Sau này có duyên gặp lại thì cùng nâng chén chúc mừng, hiện tại hai ta từ biệt]
- Lý Bình An –
Nhìn nét chữ đẹp đẽ trên giấy, Bùi Trúc Hiên sững người trong giây lát.
Nàng đưa tay chạm vào túi tiền bên cạnh rồi phì cười.
Ngay sau đó, nước mắt nàng to như hạt đậu không ngừng rơi xuống bên chân.
Lý Bình An?
Bình An ngược lại là một cái tên hay, nhưng không phải là một sát thủ giỏi.
............
“Không mang người về.” Lý Bình An thành thật nói.
Mã Tam Nương gật đầu giống như đã đoán trước được.
“Biết rồi.”
“Phải bồi thường bao nhiêu tiền?”
“Hỏi cái này làm gì? Ngươi bồi thường sao?”
“Ta không có tiền.” Lý Bình An đáp không chút do dự.
“Vậy ngươi hỏi làm cái gì.”
Mã Tam Nương lườm hắn một cái:
“Ngươi không giải thích nguyên nhân tại sao, nói cho ta biết lý do ngươi không thể mang nữ nhân kia về?”
“Là sai lầm của ta.”
“Thôi đi, tiểu tử thật không uổng công hiểu biết của ta về ngươi, ngay từ đầu ta đã biết nữ nhân kia sẽ không về.”
Lý Bình An:
“Vậy tại sao còn giao ủy thác cho ta.”
“Ta cố ý đó~“
Mã Tam Nương nói:
“Chuyện của nữ nhân kia ta biết, phụ thân nàng là thị lang Bùi Huyền làm quan chính trực, một vị quan tốt hiếm thấy, thật đáng tiếc.
Ta ngược lại rất bội phục nữ nhân này, nàng vì báo thù mà chịu nhục lâu như vậy, cuối cùng cũng đã thành công.”
Lý Bình An lẳng lặng nghe.
Mã Tam Nương tiếp tục nói:
“Ta cố ý tha cho nàng, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách phái ngươi đi thì nàng mới có thể sống sót.”
“Cho nên nói tiền công của ta không bị khấu trừ?”
“Khấu! Đương nhiên phải khấu!”
Mã Tam Nương đáp không chút do dự.
“Ngươi không hoàn thành ủy thác. Đây là sự thật rõ ràng, ta sẽ tính toán phí ủy thác, tiền công, tiền thưởng…”
“Tham tiền.”
Lý Bình An nhỏ giọng lầm bầm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Này! Thuốc của ngươi.”
Mã Tam Nương để mấy bao dược liệu sinh mạch tán lên trên bàn.
“Gần đây ta không đưa tiền cho ngươi mua.” Lý Bình An tò mò.
Mã Tam Nương nhíu mày cố ý nói:
“Ta mua thừa mấy phần, vốn muốn ném đi, tiện cho ngươi.”
Lý Bình An nhàn nhạt cười cười, trong đầu chợt hiện lên một từ.
“Ngạo kiều~”
Lý Bình An nhận lấy thù lao mà Mã Tam Nương biến tướng trả cho mình.
Rời khỏi Lệ Xuân viện, Lý Bình An đi trên đường phố quen thuộc.
Lắng nghe tiếng rao và ngửi mùi thơm quen thuộc từ các quán bên đường.
Lý Bình An bước chân nhẹ nhàng đến một quán mì Lưu Ký mình thường đến.
Từ xa lão Lưu đã nhìn thấy Lý Bình An.
“Ôi, Lý lão đệ bao lâu rồi không tới, mau ngồi mau ngồi.”
“Vài ngày trước ta đi xa một chuyến, hôm nay ta vừa trở về đã đến chỗ lão ăn mì.”
Miệng lão Lưu cười tươi như hoa:
“Vẫn là một bát mì thịt dê sao?”
Lý Bình An gật gật đầu.
Chẳng bao lâu một bát mì đầy thịt dê đã được bưng lên.
Kèm theo một đĩa thức nhắm và một bát thịt hầm.
“Thức nhắm và thịt hầm là ta mời, coi như đón gió cho Lý lão đệ.”
Lão Lưu rất biết làm người, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao công việc làm ăn của lão tốt như vậy.
“Vậy xin đa tạ.”
Lý Bình An cười nói.
Đào một muỗng nhỏ mỡ lợn hoặc nhỏ vài giọt dầu hào vào mì.
Phối hợp thêm với lát tỏi sẽ mang tới hương vị món ăn gia đình.
Sự nhộn nhịp của thành trấn dần lắng xuống, mặt trời chiều ngả về tây.
Ánh chiều tà rơi trên người Lý Bình An khiến trên mặt hắn có thêm vài phần thoải mái.
Lý Bình An cúi đầu ăn mì.
Đây là cuộc sống thuộc về Lý Bình An, cuộc sống yên bình thỏa mãn thuộc về một người mù.