Chương 44: Thiếu niên tìm đến
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào tiểu viện, khi gió thổi qua một mùi thơm ngát phả vào mặt.
Cây chà là phát ra âm thanh “rắc rắc”, hương hoa nhàn nhạt thoang thoảng trong sân.
Hàng loạt âm thanh xé gió vang vọng trong khoảng sân trống trải.
Chứa đựng quy luật nhịp điệu kỳ lạ dường như có một lực lượng sức mạnh khiến lòng người kinh sợ.
Như thường ngày, Lý Bình An cảm thụ những biến hoá rất nhỏ trong thân thể trong khi đang tập luyện.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần…...
Một luồng chân khí từ đan điền chậm rãi dâng lên chảy vào khí hải càng lúc càng nhiều.
Lý Bình An thở ra một hơi thật dài.
Nội lực lưu chuyển, tinh thần nâng lên.
Ngày qua ngày tu luyện.
Hô hấp của hắn cũng tự nhiên trở nên mỏng nhẹ hơn, biến thành một sợi tơ mỏng tinh tế.
Vừa sâu vừa dẻo dai kéo dài đến đan điền.
Sự chuyển hoá không phải diễn ra một lần là xong cần phải chậm rãi rèn luyện.
Lý Bình An lặp lại cuộc sống bình thản và đơn giản của mình.
Mỗi ngày luyện võ, luyện công, chậm rãi hoàn thiện thân thể của mình để cho bản thân trở nên càng thêm cường đại.
Sau đó ra đường bán dạo, hát rong, thỉnh thoảng nhận mấy ủy thác để duy trì cuộc sống.
【 Tính danh: Lý Bình An, tuổi thọ: 132 】
[Nhị Tuyền Ánh Nguyệt LV3 (100/10000)
[Tư chất: Phàm cốt]
[Thính Phong đao pháp: 90%]
[Bạt Đao thuật * Tà Liêu xuất vỏ: 63%]
[Quy Tức công: Tăng 92%]
[Yến Tử Xuyên Vân tung 35%]
Kỹ năng: [Khóa chặt hơi thở: 62%]
Tất cả các thuộc tính đang dần dần tăng lên.
Năm tháng trôi qua như mưa trôi nước chảy.
Hàng nghìn hộ gia đình đổi cây đào mới, thay bùa phù cũ.
Năm mới sắp tới, Lý Bình An đang chọn hàng tết trên đường.
Tỷ muội Đóa Cáp hàng xóm mời Lý Bình An cùng nhau đón năm mới.
Vì vậy năm nay chắc hẳn hắn sẽ không quá cô đơn.
Thuốc lá lạp dược, y phục vải vóc, lịch mới, các loại thần bảo vệ nhà cửa lớn nhỏ.
Lục bình đào, thiệp xuân ánh vàng, dây hoa, tiền giấy ngũ sắc, bát đĩa tráng men những thứ này đều là những thứ không thể thiếu.
Trong “Đông Kinh mộng hoa lục” có ghi lại: “Ngày mồng một tháng giêng, tiểu dân dù nghèo cũng phải mặc một bộ quần áo mới sạch sẽ.”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến.
“Này! Tiểu tử ngươi mắt mù có phải không? Ta đang hỏi ngươi đó, tiểu tử ngươi từ đâu tới?”
Lưu Nhị của Độc Xà bang đánh giá đứa nhỏ đụng vào mình.
Tiểu tử nhìn lạ mắt chưa từng thấy qua bao giờ.
Cậu bé đội một chiếu mũ tre thật lớn, sụt sịt cảnh giác nhìn chằm chằm Lưu Nhị.
“Ta hỏi ngươi, cha ngươi là ai!”
Lưu Nhị sờ sờ đầu hắn.
Lý Bình An cảm nhận được hơi thở quen thuộc không khỏi nở nụ cười.
Quả nhiên là thực sự tìm tới đây.
Thế là hắn đi tới:
“Nhị ca.”
Lưu Nhị nghe thấy giọng nói của Lý Bình An quay đầu:
“Vừa ăn cơm xong?”
Lý Bình An cười gật đầu.
Cậu bé vừa nhìn thấy Lý Bình An lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy đến nghênh đón.
“Tiên sinh!!”
Cậu bé không phải ai khác, chính là thiếu niên Trần Sở Sinh ngày đó ở trong thôn nhỏ.
“Hai người quen nhau?”
Lưu Nhị tò mò.
“Là một người họ hàng xa của ta, tiểu tử thối này đụng vào Nhị thúc thúc cũng không biết nói xin lỗi.”
Trần Sở Sinh thuận thế nói xin lỗi với Lưu Nhị.
Lưu Nhị cũng không so đo với một đứa bé nên không nói thêm gì.
Sau đó, Lý Bình An đưa Trần Sở Sinh về nhà, hâm nóng một ít đồ ăn cho cậu bé.
Tiểu gia hoả giống như mấy ngày nay chưa được ăn no, ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Chẳng mấy chốc, trên bàn chẳng còn lại gì.
Lý Bình An im lặng chờ hắn ăn xong.
Trần Sở Sinh no nê ợ mấy cái, lau miệng quỳ xuống trước mặt Lý Bình An.
“Xin tiên sinh thu ta làm đồ đệ.”
Ngày đó, cảnh tượng Lý Bình An một người ngăn chặn ba trăm thiết kỵ hùng vỹ đến mức khiến cho cậu bé Trần Sở Sinh rung động cực lớn.
Đêm đó, Lý Bình An ngủ lại nhà Trần Sở Sinh, trong lúc nói chuyện phiếm từng tiết lộ mình ở bốn trấn An Bắc.
Chỉ là bốn trấn An Bắc cách thôn Trần Sở Sinh ở rất xa.
Hơn nữa khí hậu trong sa mạc hay thay đổi, mã phỉ đạo tặc nhiều không đếm xuể.
Nếu không cẩn thận sẽ mất cả tiền lẫn người.
Không nghĩ đến thiếu niên này lại có thể tìm được tới đây.
Lý Bình An không trả lời mà ngược lại hỏi:
“Ta vì sao phải thu ngươi làm đồ đệ?”
Trần Sở Sinh ấp úng nói không ra lời:
“Bởi vì…... Bởi vì…...”
Lý Bình An cười nhạt:
“Từ xa chạy tới đây cũng không dễ dàng, ngươi cứ ở lại đây đi.”
“Vậy tiên sinh khi nào thì dạy võ công cho ta?”
“Ngươi lúc nào có thể đụng tới ta thì lúc đó ta dạy võ công cho ngươi.”
Trần Sở Sinh ngạc nhiên, không rõ đây là ý gì.
“Ý tứ trên mặt chữ.”
Trần Sở Sinh trừng mắt nhìn:
“Tiên sinh, ta vẫn không hiểu.”
Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên bạo khởi lao về phía Lý Bình An.
“Phốc~”
Một tiếng trầm đục vang lên.
Trần Sở Sinh kêu rên một tiếng, chổng vó ngã ngửa trên mặt đất.
Gậy trúc của Lý Bình An quất hắn.
“Ngươi còn kém xa lắm.”
Nói xong, Lý Bình An chắp tay rời đi.
Trần Sở Sinh nhìn theo bóng dáng Lý Bình An xoa bắp chân bị đánh tê dại.
Trong mắt thiếu niên lóe ra tia sáng quật cường.
Từ đó, trong viện của Lý Bình An có thêm một người hầu miễn phí.
Bản chất trời sinh của thiếu niên là khi thấy Lý Bình An tu luyện thì lén lút học.
Ở nơi vắng vẻ bẻ cành làm kiếm, luyện quyền, luyện chưởng.
Khát vọng có một ngày được như Lý Bình An.
Đương nhiên cũng không quên ước định với Lý Bình An.
Trần Sở Sinh đã thử các loại phương pháp khác nhau, chẳng hạn như đánh lén lúc Lý Bình An ngủ, thất bại.
Chẳng hạn như đánh lén khi Lý Bình An ăn cơm, vẫn là thất bại.
Lại ví dụ như mai phục trong nhà xí, kết quả không đợi được Lý Bình An.
Thay vào đó, hắn đợi được phân trâu của lão Ngưu.
Giây phút Trần Sở Sinh thoát ra từ trong hầm cầu đã làm lão Ngưu vô cùng sợ hãi.
Khiến mấy ngày sau lão Ngưu cũng không dám đi nhà xí.
........
Năm mới tới đúng hạn, tiếng pháo nổ không ngừng văng vẳng bên tai.
Làm cho không khí lễ mừng năm mới trở nên càng thêm long trọng, càng thêm náo nhiệt.
Trần Sở Sinh và A Lệ Á tranh nhau dán câu đối xuân.
Hai người tuổi xấp xỉ nhau rất nhanh trở thành bạn bè tốt.
Lý Bình An và Đóa Cáp bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tối tất niên.
Khi cơm tất niên đã sẵn sàng, bên ngoài cũng có thêm một người tuyết lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Sở Sinh và A Lệ Á đỏ bừng vì lạnh.
Bữa cơm có sáu món mặn ba món nhạt, là bữa ăn thịnh soạn nhất trong năm.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, bếp cụ phải lau rửa sạch sẽ, thắp đèn cho tất cả phòng trong nhà.
Cả nhà cùng nhau quây quần canh giữ “ngọn lửa đầu năm” không bị tắt.
Chờ đến thời khắc tạm biệt năm cũ đi, đón chào năm mới đến.
Người ta còn nói “chiếu sáng năm mới” phải đặc biệt đốt đèn dưới gầm giường, chỗ đèn này gọi là “xua tan thất bát”.
Nghe nói sau khi thắp đèn như thế sẽ khiến cho tài phú năm sau phong phú hơn.
Trần Sở Sinh tìm một cái bàn vuông nhỏ, trải giấy lên mặt bàn cầm bút viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đóa Cáp thấy vậy tò mò hỏi:
“Sở Sinh, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta đang viết thư cho mẫu thân.”
“Mẫu thân ngươi? Lần trước ta đến đó sao không thấy bà ấy.”
“Mẫu thân ở kinh thành.”
Trần Sở Sinh nói:
”Sau khi phụ thân chết, mẫu thân tái giá đi đến kinh thành.”
A Lệ Á hỏi:
“Vậy tại sao ngươi không cùng mẫu thân đi kinh thành?”
Trần Sở Sinh có chút mất mát đáp:
“Ta đi theo, mẫu thân không thể đi được.”
A Lệ Á lập tức nói:
“Mẫu thân Sở Sinh là người xấu, vì phú quý mà vứt bỏ con của mình.”
“Mẫu thân không phải người xấu!”
Trần Sở Sinh ngẩng đầu, giọng nói tăng lớn, trên mặt có vài phần tức giận.
“Nàng…... đã bỏ rơi ngươi.”
Lần đầu tiên A Lệ Á thấy Trần Sở Sinh luôn ôn hòa nổi giận, giọng nói nhỏ lại.
“Gia gia và phụ thân đều bị người Đột Quyết giết chết, mẫu thân không ai nương tựa, nàng gả đến kinh thành là có thể sống tốt hơn.”
A Lệ Á phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, tức giận nói:
“Vậy cũng không thể vứt bỏ ngươi.”
“Ta là nam tử hán Trần gia không sợ chịu khổ, hơn nữa ta muốn báo thù cho gia gia và phụ thân.”
Giọng nói của thiếu niên hoà cùng với tiếng pháo nổ.