Chương 54: Niết Bàn kinh
1697 chữ
Mấy ngày trôi qua nhanh chóng, Trường Thanh hòa thượng được Lý Bình An điều trị, thân thể dần dần khôi phục.
Hòa thượng và người mù nói chuyện rất hợp nhau.
Trường Thanh đã đi qua rất nhiều nơi, biết nhiều phong tục địa phương, được nghe kể nhiều câu chuyện dân gian và có nhiều trải nghiệm hành trình.
Khiến Lý Bình An rất hứng thú.
Con người Lý Bình An cũng có rất nhiều chỗ hấp dẫn Trường Thanh, hai người càng trò chuyện càng ăn ý.
Quan hệ cũng càng lúc càng hòa hợp, tuy rằng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, hai người cũng đã hình thành tình bằng hữu thân thiết.
Hôm nay, Lý Bình An đang cuốc đất trong vườn.
Bỗng nhiên, sức lực toát hết ra ngoài trở nên sức cùng lực kiệt.
Luồng chân khí tán loạn kia trong cơ thể bạo phát lần thứ hai, xoay tròn xông vào đan điền của hán.
Đâm sâu vào tim khiến khí huyết trong cơ thể trở nên sôi trào.
Phần bụng phát ra âm thanh như tiếng sấm rền, một dòng máu đỏ thẫm bắn ra như mũi tên từ trong miệng hắn.
“Lý thí chủ!”
Trường Thanh hoà thượng bước nhanh đến, sắc mặt thay đổi.
Đưa ngón điểm vào các huyệt vị của Lý Bình An, một luồng chân khí mạnh mẽ toả vào cơ thể Lý Bình
An.
Tạo thành áp lực đáng sợ đánh thẳng vào các cơ quan nội tạng của Trường Thanh, ép Trường Thanh phải điều động chân khí bảo vệ cơ thể, làm cho phần chân khí bảo vệ tán đi một nửa, một phần còn lại chảy ngược về trong đan điền.
Trường Thanh gần như không thể chống đỡ nổi thân thể, tiêu hao phần lớn sức lực, dùng chân khí còn sót lại bảo vệ Lý Bình An.
Nửa canh giờ sau nguy hiểm mới qua di.
Trường Thanh Trường thở ra một hơi thật dài.
Đến khi Lý Bình An tỉnh lại là lúc sắc trời đã tối.
Trường Thanh canh giữ ở bên giường điều hoà hơi thở, hồi phục lại chân khí vừa rồi đã tiêu hao. Lý Bình An phát hiện “tâm mạch” của mình gần như đứt đoạn, khí huyết cũng cực kì yếu ớt.
Nếu như Trường Thanh không xuất hiện kịp thời, chỉ sợ hiện giờ hắn đã trở thành một thi thể. Nghĩ lại, vận mệnh quả nhiên là kỳ diệu.
Mấy ngày trước Lý Bình An cứu Trường Thanh một mạng.
Mấy ngày sau, Trường Thanh trả lại hắn một mạng.
Tất cả đều là số mệnh, tất cả đều có nhân quả.
Ai biết được một việc thiện nho nhỏ, vào thời khắc quyết định lại có thể cứu mang mình.
“Lý thí chủ, cảm giác thế nào rồi?”
“Yên tâm không chết được, tình huống xấu nhất chính là kinh mạch toàn thân đều bị phế, có thể sống là tốt rồi”
Suy nghĩ của Lý Bình An rất thoáng, những ngày khó khăn nhất hắn đều đã gắng gượng vượt qua được, cần gì phải để ý những thứ này.
“Trong cơ thể Lý thí chủ có một nguồn chân khí khó hoá giải, đuổi không ra, hoà tan không xong, áp chế không được, bức không thuận theo, rất kỳ quái.
Hơn nữa luồng chân khí này giống như có hơi thở của Phật gia, thí chủ đã từng tu luyện qua bí pháp Phật môn sao”
Lý Bình An bất đắc dĩ cười cười:
“Này nói ra thì rất dài”
Trường Thanh thấy Lý Bình An không muốn nói nhiều nên không tiếp tục tra hỏi.
Chỉ nghiêm túc nói:
“Chân khí trong cơ thể thí chủ hiện tại cực kỳ không ổn định, không chỉ khó điều động chân khí mà còn có thể bị cắn trả.
Chỉ cần hơi không cẩn thận là có thể sẽ mất mạng.
Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là đẩy luồng chân khí kia ra khỏi cơ thể thí chủ.
Nhưng chỉ dựa vào hai người chúng ta e rằng không cách nào làm được.
Còn có một phương pháp, không biết thí chủ có muốn thử hay không”
“Xin cứ nói ra, đừng ngại.”
Lý Bình An mang tâm trạng lấy ngựa chết làm ngựa sống, xấu hơn nữa là còn có thể xấu đến đâu
CO.
“Pháp tắc Phật gia đại biểu thiền tu, Nho gia trì trung, Đạo gia thủ trung, Phật gia thủ không, chữ “Không” tập trung thể hiện đặc điểm công pháp Phật gia.
Mà “Không” là chỉ vạn vật không có thực thể, tất cả đều do duyên mà sinh.
Gọi là “Sắc tức thị không, không tức thị sắc…”
Nghe thấy Trường Thanh đang nói thì lạc đề lan man, Lý Bình An vội vàng mở miệng kéo cuộc nói chuyện trở về đề tài chính.
Trường Thanh lúng túng ho nhẹ một tiếng, biết bây giờ không phải là lúc độ hóa tư tưởng Phật gia cho Lý Bình An.
“Tiểu tăng thuở nhỏ bái nhập Phật môn, hơn hai mươi năm học một môn Niết Bàn kinh.
Dùng tinh thần ngũ tạng trong cơ thể sinh khí huyết, tiếp tục chuyển đổi tuần hoàn mạch máu, cơ xương, khiếu huyệt, cải thiện tư chất.
Điều hòa bản tính, kích hoạt hình thành sức sống bên trong cơ thể, cố bản bồi nguyên, điều hoà âm dương.
Trong cơ thể thí chủ đã có chân khí Phật gia, có lẽ dùng phương pháp này có thể kiểm soát được. Lý Bình An hơi do dự:
“Bí pháp Phật môn, tại hạ chỉ là người phàm sợ không cách nào hiểu được ảo diệu trong đó.
Trường Thanh thản nhiên cười:
“Lòng dạ Lý thí chủ từ bi, lạc quan phóng khoáng, ta tin Phật tổ sẽ phù hộ cho ngươi.
Tiểu tăng nguyện ý truyền lại bí pháp Phật gia cho thí chủ, thứ nhất là báo đáp ân cứu mạng ngày
đó.
Thứ hai, tiểu tăng không muốn thấy thí chủ gặp đại nạn mà lại không có cách giải cứu”
Lập tức Trường Thanh tận tình truyền thụ tâm pháp Niết Bàn kinh, sau đó lại chỉ điểm các loại phương pháp hô hấp, vận khí.
Chỗ tinh diệu vượt qua sự hiểu biết của người ngoài.
Cho dù có người chỉ điểm, cũng phải luôn luôn nhắc nhở, muốn lĩnh ngộ thì phải tự mình tìm hiểu. Nếu như không có người chỉ điểm, không có văn tự chú giải, thì không dễ tìm hiểu được sự ảo diệu
trong đó.
Lý Bình An đã vô thức chìm đắm.
Quả nhiên cảm thấy kinh mạch thông thuận, mạch đập cũng dần dần khôi phục lại bình thường. Đến sáng sớm, hắn chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Bất tri bất giác, lại là một ngày một đêm nữa đi qua, hết hai ngày hai đêm tìm hiểu lĩnh ngộ.
Lý Bình An càng luyện càng thoải mái, mấy thức trong kinh thư tập được cũng đã có vài phần tâm dác.
Làm theo những gì được chỉ dẫn không tốn nhiều sức đã có thể thi triển.
Dần dần, cảm giác chân khí trong cơ thể dường như lớn mạnh hơn, công lực, kỹ năng cũng được cải thiện tiến bộ.
Trường Thanh nhìn Lý Bình An, không ngờ rằng đối phương chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã lĩnh ngộ được chút thành tựu.
Không khỏi nói lời cảm thán sâu sắc:
“Lý thí chủ có duyên với Phật gia của ta, nếu thí chủ có thể gia nhập Phật môn lại là chuyện rất may mán.”
Lý Bình An chỉ cười cười, không nói gì.
Mùa hè trôi qua mây tản mác, thu về gió mát lượn lờ theo.
Trong mấy ngày này, Lý Bình An chỉ sống trong nhà không đi ra ngoài.
Thậm chí cũng không đi ra ngoài kéo đàn như mọi ngày, phần lớn thời gian đều tu luyện Niết Bàn
kinh.
Tu luyện càng nhiều, tạp niệm càng ít.
Mùi vị thức ăn ngày thường ưa thích giờ lại không thể đả động hắn.
May thay, thành quả rất khả quan khiến người hài lòng.
Luồng chân khí hỗn loạn trong cơ thể kia mặc dù không bị tiêu hóa hoàn toàn, nhưng cũng không thể tạo thêm sóng gió nào.
Còn lại chỉ có thể dành thời gian từng chút một tiêu hóa.
Trong quá trình này, Lý Bình An có thể cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi trong thân thể mình. Chân khí trong đan điền càng ngày càng mạnh, so với trước kia thì càng thêm dồi dào mạnh mẽ.
Lúc thở ra, làn hơi giống như một sợi lông vũ.
Lúc hít vào thật sâu lại nhẹ nhàng thoải mái.
“Khách quan, đồ ăn của ngài đến rồi, vịt thần tiên, sò điệp tiến vua, cá trích đậu tương, canh chua cá, bánh cà tím vị cá hồi, gà hấp bột..”
Nghe tiểu nhị tửu lâu đối diện la lên.
Đừng nói khách nhân bên trong, ngay cả người bên ngoài nghe thấy cũng không khỏi nuốt nước bọt.
Lý Bình An sờ sờ bụng, hắn cũng không muốn thật sự trở thành hòa thượng vô dục vô cầu.
Lúc này, Lý Bình An bước nhanh vào tửu lâu, hào phóng gọi một bàn thức ăn ngon.
Cuối cùng lại gọi một bình rượu ngon.
Một mình Lý Bình An lấy tốc độ gió cuốn mây tan quét sạch toàn bộ bàn đồ ăn.
Những người xung quanh có chút kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng đó. “Người này mấy ngày rồi chưa ăn cơm?”
Lý Bình An uống cạn ly rượu cuối cùng, vỗ vỗ bụng to như cái trống để tiêu cơm:
“Tiểu nhị, tính tiền!”
Tiểu nhị vui vẻ báo giá tiền, lại còn tính tròn tiền cho Lý Bình An.
Lý Bình An vừa nghe giá tiền thì khẽ nhíu mày, lấy tiền từ trong ngực ra. Nghĩ thầm:
“Hỏng rồi, không đủ tiền!”