Chương 53: Kiến Long Tại Điền
1619 chữ
Cổ tiên sinh nằm trên giường chậm rãi mở hai mắt, bên cạnh truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng. “Cổ tiên sinh, Cổ tiên sinh…...
Cổ tiên sinh quay đầu nhìn sang, thấy Vương Sơn và vài y sư đứng bên giường, còn có Lý Bình An với vẻ mặt áy náy.
Suy nghĩ một lát, mới mở miệng:
“Vương chưởng quỹ, để bọn họ đều đi ra ngoài đi
Chưa dứt lời, lại nói:
“Lý tiên sinh dừng bước …”
Lý Bình An cảm thấy rất hối hận, tay cầm thức bàn đã bị vỡ, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Cổ tiên sinh lại nói:
“Là Cổ mỗ xử sự thất lễ, mệnh cách tiên sinh bất phàm…
Nửa câu sau, Cổ tiên sinh do dự, nuốt lại không nói ra miệng.
Ngày sau phải học cách nói năng thận trọng, đừng dễ dàng đoán mệnh cho người ta.
Vương chưởng quỹ ở bên cạnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Bình An, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Giờ phút này, Lý Bình An cũng không biết nên nói cái gì, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy tuyên đã chuẩn bị từ trước.
“Đây là nhạc phổ của Nhị Tuyền Ánh Nguyệt, Lý mỗ xin tặng cho Cổ tiên sinh, mong Cổ tiên sinh sớm ngày khôi phục.
Sau đó Lý Bình An lại dặn dò vài câu, rồi dắt theo A Lệ Á vẫn đang tò mò rời đi.
Từ trong chuyện này nhận được một bài học.
Sau này không thể dễ dàng tìm người đoán mệnh.
Sau khi Lý Bình An rời đi, Cổ tiên sinh tĩnh dưỡng ba ngày ở phủ Vương gia. Nhìn hoa ngoài cửa sổ nở rồi tàn mà cảm ngộ một vài điều.
Cảm thấy thân thể đã hồi phục lại, lão từ biệt Vương Sơn chuẩn bị rời đi.
“Cổ mỗ đã quấy rầy nhiều ngày, nay Cổ mỗ chuẩn bị cáo từ về sơn môn bế
Vương Sơn khuyên nhủ:
quan tu hành”
9:25
“Cổ tiên sinh chưa lành vết thương, không bằng ở lại đây thêm một đoạn, đường đi vất vả, phơi gió nằm sương hứng nắng sợ sẽ không tốt cho sức khoẻ của tiên sinh”
Mặc dù Vương Sơn hết sức khuyên can nhưng ý Cổ tiên sinh đã quyết.
Bất đắc dĩ, Vương Sơn chỉ có thể chuẩn bị chu toàn cho Cổ tiên sinh.
Bốn con ngựa ô kéo xe đều là
ngựa khoẻ.
Trong xe ngựa cũng được chuẩn bị rất chu đáo, thậm chí đặt thợ may nguyên một bộ đệm vừa dày vừa mềm mại.
Dù là nằm hay ngồi đều rất thoải mái.
Trước khi xuất phát, Vương Sơn tự mình dẫn theo người nhà đến đưa tiễn Cổ tiên sinh.
Đi ra ngoài cổng thành mười dặm.
“Cổ tiên sinh, lần từ biệt này không biết khi nào gặp lại, tha lỗi vì ta không thể tiễn ngài xa hơn. Vương Sơn chắp tay cáo biệt.
Một lát sau, trong xe ngựa truyền ra một giọng nói ung dung.
“Những người không đủ khả năng suy tính được một góc thì không thể nắm bắt được tình hình toàn cục, không thể tính toán nổi một thời điểm thì làm thế nào suy nghĩ được cả cuộc đời.
Trong thế cục hỗn loạn, nếu muốn đánh tốt cả bàn cờ, nhất định phải suy nghĩ để đi nước cờ có ích, đi nước cờ hiệu quả.
Vương chưởng quỹ tuy là thương nhân, nhưng từ xưa đến nay, chính trị và thương mại có quan hệ chặt chẽ.
Để mưu lược thành công thì không chỉ tính toán kiếm lợi cho bản thân mà còn phải tính toán kiếm lợi cho tất cả.
Vừa phải đóng vai kẻ tiểu nhân, vừa cần vào vai người quân tử, mọi chuyện đều nên cân đối toàn
ven.
Nước cờ của ngươi rơi vào thế đối lập với Đại Tùy, tương lai của Vương gia có lẽ đặt ở trên người tiểu tử kia?”
Vương Sơn kích động nói:
“Đa tạ Cổ tiên sinh chỉ điểm sai lầm! Nghị nhi, mau cảm tạ Cổ tiên sinh
Vương Nghị lúng túng nói:
“Đa tạ Cổ tiên sinh, đa tạ Cổ tiên sinh…..”
“Không cần phải nói cảm tạ, trước khi từ biệt, ta còn có một lời nhắc nhở mong công tử ghi nhớ. Từ thượng quẻ tượng cho thấy kiến long tại điền, sẽ gặp người quan trọng mang lại lợi ích.
Hạ quẻ tượng thuộc về dương hào ở âm vị, thuộc về mất vị, nhưng nằm ở vị trí giữa quẻ hạ. Tuy nằm ở quẻ hạ nhưng nằm vị trí chính giữa, biểu thị cho cân bằng thiên địa.
Từ hai quẻ tượng trên, biểu thị rồng sẽ xuất hiện, công tử sẽ gặp được người quan trọng, sẽ có nhiều cơ hội để trưởng thành và phát triển.
Nếu lại được người quan trọng này hỗ trợ dìu dắt, công tử sẽ càng thêm thuận lợi.
Người quan trọng này chính là quý nhân của ngươi”
Vẻ mặt Vương Nghị bối rối, trong khi phụ thân hắn đứng bên cạnh cảm tạ không ngừng.
Vào mùng chín tháng bảy, quỷ non ra chọn hái dưa hấu.
Tương truyền rằng quỷ non (người qua đời chưa đầy ba năm) sẽ chọn dưa hấu vào tối mùng chín tháng bảy.
Vì vậy buổi tối ngày này hạn chế đi ra ngoài.
Hơn nữa không được mang dưa hấu về nhà, phải cắm cành liễu trước cửa nhà và cửa sổ để trừ tà.
Chỉ là loại tập tục này đến nay ngoại trừ một ít người già coi trọng thì không có bao nhiêu người trẻ tuổi để ý.
Trên đường phố vẫn có người bán sẵn cành liễu trang trí.
Thái độ của Lý Bình An là thà có tin còn hơn không.
Chọn lựa mấy cành liễu, giá năm văn tiền một cành, cũng không đắt.
Lý Bình An đang chuẩn bị về nhà thì thấy một bóng người quen thuộc đi từ y quán ra.
[Khoá chặt hơi thở
Trong mắt Lý Bình An hiện rõ ảnh nhiệt của một người, tuy không thấy rõ chi tiết, nhưng có thể từ hơi thở mà nhận ra thân phận của đối phương.
Người này chính là hòa thượng ngày đó ở Thu Phong đình khiêu chiến kiếm khách Tây Vực.
Hình như tên là…... Trường Thanh.
Lý Bình An có chút ấn tượng với hắn.
Trong tay Trường Thanh cầm một bao thuốc, sắc mặt có chút tái nhợt.
Đi chưa được mấy bước, cả người bỗng nhiên lảo đảo muốn ngã xuống đất.
Lý Bình An kịp thời đỡ lấy hắn, kiểm tra một lượt cơ thể hắn.
Kinh mạch bị tổn thương dù đã trị liệu kịp thời.
Nhưng đối phương có vẻ đã không dưỡng thương tốt, ngược lại hình như sau đó còn giao thủ với người khác dẫn đến thân thể bị thương nghiêm trọng hơn.
Lý Bình An đang suy nghĩ nên làm gì bây giờ.
Lão Ngưu kêu “Ưm… ờ” một tiếng, ý bảo Lý Bình An đặt hòa thượng này lên trên lưng mình.
Lý Bình An hơi do dự, rồi đặt người này lên trên lưng lão Ngưu, tạm thời đưa hắn về nhà.
Trường Thanh tỉnh lại từ trong hôn mê, đánh giá hoàn cảnh bốn phía xung quanh. “Uống chút thuốc đi”
Lý Bình An bưng tới một chén thuốc.
Trường Thanh vội vàng đứng dậy:
“Đa tạ thí chủ.”
“Không cần khách khí, thiền sư đã bị thương nghiêm trọng trong trận chiến ở Thu Phong đình, nên tĩnh dưỡng thật tốt.
Trường Thanh hoà thượng niệm một tiếng A Di Đà Phật rồi đáp:
“Tài không bằng người, làm trò cười cho chúng sinh
Lý Bình An an ủi:
“Từ xưa không lấy thành bại đánh giá anh hùng, tại sao lại nói là làm trò cười.
Trường Thanh mỉm cười, đỡ lấy chén thuốc của Lý Bình An.
Hơi nhấp một ngụm rồi ngửa đầu uống cạn chén thuốc.
Một lát sau cảm thấy tinh thần sảng khoái, trước mắt mọi thứ sáng rõ hẳn.
Trong cơ thể như có một dòng nước nóng chảy xuyên suốt kinh mạch.
Từ đan điền chảy về tay chân xương cốt, chẳng những không còn cảm thấy rét lạnh, ngược lại là cảm giác nóng rực.
Mỗi một hơi thở cũng đều là hơi nóng.
Tay chân xương cốt thoải mái vô cùng!
“Cái này…...”
Trường Thanh hoà thượng kinh ngạc.
“Phương thuốc là tự tại hạ điều chế, không có gì hơn người, thiền sư có cảm thấy thoải mái hơn không?”
Trường Thanh gật đầu như giã tỏi:
“Đa tạ thí chủ, đa tạ thí chủ, chắc hẳn dược liệu này rất đắt, nhưng tiểu tăng lại không có tiền tài, không biết nên báo đáp như thế nào?
“Đừng ngại, tiện tay mà thôi, thiền sư có đi cùng với sư huynh đệ hay bằng hữu nào không, tại hạ có thể đi báo tin giúp”
Trường Thanh nói:
“Tại hạ đi du ngoạn một mình, không có bằng hữu đi cùng”
“Vậy thiền sư ở lại nhà nhỏ của ta dưỡng thương một thời gian đi”
Trường Thanh muốn từ chối, nhưng tình trạng cơ thể thật sự là không cho phép hắn có lựa chọn
khác.
“A di đà phật, đa tạ thí chủ, bần tăng vô cùng cảm kích. Trường Thanh hoà thượng tạm thời ở lại nhà Lý Bình An.