Chương 56: Học nghệ
1654 chữ
Sớm sớm lên núi Thiên Trúc, nắng mai chiếu rọi khung cảnh sáng bừng.
Lý Bình An dậy sớm, ngồi ở mép giường luyện đi luyện lại Niết Bàn kinh.
Thời gian trôi qua, , hắn đọc đi đọc lại kinh văn.
Cẩn thận cảm nhận hàm nghĩa trong đó, đột nhiên câu từ trở nên rộng mở rõ ràng.
[Mệnh cách “siêng năng bù khuyết điểm” được kích hoạt
Lý Bình An vô tình bước vào trạng thái quan tưởng quên mình.
Đắm chìm trong kinh văn huyền ảo, lòng yên bình đến lạ.
Không biết qua bao lâu, tinh thần Lý Bình An phục hồi trở lại.
Cả người thoải mái trước nay chưa từng có.
Giống như sau một thời gian dài mệt nhọc và đau đớn bất ngờ có được cảm giác yên bình và tự do.
Giống như một hồ nước khô cạn được một dòng nước rót vào, sự sống tràn đầy.
Thời gian ba bốn ngày trôi qua rất nhanh.
Trong tiểu viện thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang xé gió.
Lý Bình An hoạt động thân thể đã lâu không nhúc nhích, bước dần vào giai đoạn trở nên tốt hơn. Bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, mát mẻ, tươi mới.
Dựa vào “Niết Bàn kinh” và mệnh cách “Cần cù bù khuyết điểm”.
Mặc dù chân khí kia trong cơ thể Lý Bình An vẫn chưa được tiêu hóa hoàn toàn và cũng đã hoà vào mạch máu.
Tuy vậy cũng tuyệt đối không thể gây ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng hắn như lần trước nữa. Phần còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn vốn nghĩ rằng những ngày kế tiếp sẽ dài và buồn tẻ, nhưng đã xảy ra một chuyện thú vị.
Lý Bình An đã biết được chuyện Vương Sơn trả nợ cho mình.
Dù như thế nào thì cũng là nhận được nhân tình của người ta.
Không nói một tiếng cám ơn chỉ sợ là không được.
Nghĩ đến trong phủ Vương gia không thiếu thứ gì, Lý Bình An hái một bao lớn quả chà là từ trên cây trong sân xuống, coi như là biểu lộ tâm ý.
Vương Sơn nhân cơ hội giữ Lý Bình An lại trong phủ ăn một bữa cơm.
Tranh thử trong khi ăn cơm uống rượu mà hết lời khen gợi tài nghệ đàn nhị của Lý Bình An, rồi gọi nhi tử của mình là Vương Nghị đến.
Cẩn thận nói muốn cho Vương Nghị đi theo Lý Bình An học đàn nhị.
Đây không phải vấn đề lớn gì, chỉ là Lý Bình An không hiểu trong hồ lô Vương Sơn rốt cuộc bán thuốc
gì.
Nghĩ đến Vương Sơn chắc cũng không phải đơn thuần muốn nhi tử Vương Nghị học đàn nhị, nguyên nhân trong đó thì Lý Bình An cũng không tuỳ tiện hỏi.
Nếu Vương Sơn không muốn nói, hỏi nữa cũng vô dụng.
Lý Bình An có hơi từ chối nhưng Vương Sơn nhất quyết kiên trì. Nếu lại từ chối sẽ không nể mặt mũi đối phương, đành phải đồng ý.
Ngày đầu tiên Vương Nghị đi học cưỡi một con ngựa lớn màu đỏ thẫm.
Mặc đồ sang trọng, trong tay mang theo lễ bái sư mà phụ thân hắn dặn dò đưa tặng Lý Bình An.
Lý Bình An không có vật gì tặng lại, chỉ có thể kéo một tiểu khúc nhỏ.
Vương Nghị thật sự không biết học kéo nhị khúc có công dụng gì.
Có thời gian, ở trong sân đánh thêm mấy lần quyền chẳng phải là tốt hơn sao.
Khi Vương Nghị tìm đủ mọi cách để từ chối không đi lại bị phụ thân nhắc đi nhắc lại, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo.
“Tiên sinh”
Vương Nghị xuống ngựa, cung kính hành lễ với Lý Bình An.
Lý Bình An nhìn lễ vật trong tay, cười một tiếng.
Vương Sơn là một người thông minh.
Tặng quà không phải là tặng đồ đắt nhất, mà là tặng đồ thích hợp nhất.
Ngày đó, Cổ tiên sinh muốn học đàn nhị của Lý Bình An, Vương Sơn đưa cho Lý Bình An một ít ngân phiếu giá trị lớn.
Ai ngờ Lý Bình An không nhận, ngược lại nhận lời dạy miễn phí cho Cổ tiên sinh.
Từ lần đó Vương Sơn có thể nhìn ra Lý Bình An không hứng thú với các loại vàng bạc châu báu, mà phát hiện hắn lại rất thích rượu ngon.
Vì thế, Vương Sơn để cho Vương Nghị cầm rượu ngon trân quý trong nhà làm quà tặng.
Rượu Hồng Sương là sử dụng phương pháp cổ xưa mà chiết xuất hoa hồng quý, dùng tinh dầu hoa hồng lấy được thêm vào trong rượu ngon.
Được tay nghề thợ thủ công điều chế điêu luyện, hai lần thêm nguyên liệu, chín lần chưng cất, tám lần lên men, bảy lần chiết rượu, ủ lâu năm mà thành.
Rượu này nổi tiếng với hương thơm nồng, người đời gọi là “Một rót hương ngàn dặm”.
Nhận lễ bái sư của người ta thì phải dạy tận tâm.
Nếu đã nói muốn học đàn nhị, Lý Bình An hết lòng hết sức truyền thụ.
Lý Binh An có thể nhìn ra được Vương Nghị khá thông minh, nhưng không có chút hứng thú nào đối với âm luật.
Tiếng đàn ở nơi trang trọng thanh nhã còn không hấp dẫn được hắn, huống chi là tiếng kéo đàn nhị của người hát rong trên đường.
Tuy nhiên, Vương Nghị thích hay không thích là chuyện của hắn, tận tâm dạy dỗ là chuyện của Lý
Bình An.
Gió tây vù vù, cảnh thu mỹ lệ thê lương!
Ngoài cửa sổ, tiếng ve sầu kêu có chút mệt mỏi, Vương Nghị chán nản nằm sấp trên bàn.
Bên tai quanh quẩn âm thanh nhạc khúc, chỉ cảm thấy chói.
Thanh niên mười lăm mười sáu tuổi ắt thích vui đùa nhảy múa.
Không muốn bị gò bó, đầy tâm lý phản nghịch, bảo Vương Nghị học tập tiểu khúc khô khan vô vị, thật sự là đang làm khó Vương Nghị.
Lý Bình An cũng hiểu rõ việc này, chỉ là đã nhận ủy thác của người ta, không thể không dạy.
“Tiên sinh, người mỗi ngày không cảm thấy nhàm chán sao?”
Vương Nghị nằm sấp trên bàn, hai mắt vô thần nhìn Lý Bình An.
Trong mắt hắn, cuộc sống của Lý Bình An thật sự là quá đơn giản, mỗi ngày chỉ có ăn cơm, đi ngủ và hát rong đầu đường, lặp đi lặp lại.
Thật sự là nhàm chán buồn tẻ.
“Vậy cái gì thì không nhàm chán?”
Lý Bình An hỏi ngược lại.
“Luyện võ, xem kịch, dạo phố…..
Vương Nghị nói một hơi ra một loạt hoạt động.
“Đương nhiên, ta thích nhất vẫn là luyện võ, tiên sinh, gần đây ta mới học được một bộ quyền pháp, muốn đánh cho người xem.
Nói xong, Vương Nghị bỗng nhiên ý thức được Lý Bình An không nhìn thấy.
Lý Bình An nhận ra hắn chỉ muốn thả lỏng thư giãn gân cốt nên nói.
“Không sao, nhìn không thấy nhưng có thể cảm nhận được.
Vương Nghị mừng rỡ, lập tức đứng dậy bước nhanh vào trong sân.
Đưa hai tay nắm chặt đặt ở hai bên hông chỗ đai lưng, hít một hơi vào đan điền.
Chuẩn bị tư thế đánh quyền, từng chiêu từng thức luyện một lần.
Động tác chiêu thức liền mạch lưu loát, đủ thấy hắn đã luyện tập trong một thời gian dài, mỗi một chiêu mỗi một thức đều ổn định.
Chỉ là sau nhiều lần lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy chiêu thức này.
Lý Bình An mỉm cười, thiếu niên này không chỉ đáng yêu, còn có cá tính. Sau nửa giờ đánh quyền, Vương Nghị mồ hôi đầy người chạy trở về.
“Tiên sinh, ngài thấy thế nào? Lợi hại nhỉ”
Vương Nghị dương dương đắc ý, tự nói lời khen mình.
“Quả thật lợi hại”
Vương Nghị nói:
“Tiên sinh ngươi nhìn không thấy, người nếu là có thể nhìn thấy sẽ biết ta lợi hại như thế nào, cường giả ba năm cũng không cách nào tới gần thân thể của ta”
Lý Bình An nhíu mày:
“Lợi hại như vậy?”
“Đương nhiên rồi.
Vương Nghị nhìn đánh giá thân hình của Lý Bình An, muốn nói thân hình như tiên sinh là hắn có thể đánh tám người.
Lời muốn nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy không lễ phép. “Tiên sinh, sau này ai bắt nạt người thì có thể tìm ta
Lý Bình An cười nhưng không đáp.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót êm tai, Lý Bình An nghe tiếng này biết là Mã tam nương tìm hắn.
Nói với Vương Nghị:
“Hôm nay chúng ta học đến đây thôi.
“Vâng!”
Vừa nghe tan học, Vương Nghị lập tức mừng rỡ.
Sau khi Vương Nghị rời đi, Lý Bình An đi ra từ cửa nhỏ sau nhà tới Lệ Xuân viện.
“Tìm ta có chuyện gì?”
“Thân thể ngươi khôi phục chưa?”
Mã tam nương soi gương, cài lên tóc mình chiếc trâm ngọc bích kiểu mới nhất.
“Khá ổn, có người ủy thác sao?”
“Cũng không phải, chỉ là có một ván cược đoán là ngươi sẽ rất có hứng thú”
Nói xong, Mã tam nương quay đầu lại hỏi “Đẹp không?”
Lý Bình An không chút do dự đáp:
“Đẹp.
“Thật quá qua loa, nhìn không thấy lại nói đẹp!”
Mã tam nương liếc hắn một cái, dẫn đề tài trở về.
“Chuyện về kiếm khách Tây Vực ngươi chắc cũng đã biết rồi.