Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 57: Đánh cược

Chương 57: Đánh cược

1608 chữ
“Kiếm khách Tây Vực đó gần đây lấy được rất nhiều danh tiếng, đặc biệt là số tiền cược trong các sòng bạc ngầm càng lúc càng lớn”
Từ ban đầu đánh cược ai có thể đánh bại hắn, đến bây giờ đã chia nhỏ ra người khiêu chiến ở bước thứ mấy thì ngã xuống, hai người sẽ xuất ra bao nhiêu chiêu…
Chúng ta nhận được tin tức, người này mấy ngày nữa sẽ rời khỏi bốn trấn An Bắc.
Thế nào, ngươi có hứng thú đánh thắng hắn hay không.
Đến lúc đó chúng ta sẽ thắng một khoản lớn.
Lý Bình An im lặng một lát:
“Như thế có quá nổi bật hay không?”
“Lúc đó ngươi che mặt là xong”
Mã tam nương nói một cách thờ ơ.
“Nhưng nguyên tắc của ta..”
“Tiền đánh cược chia bốn sáu!”
“Đồng ý!”
“Mau mau! Còn nửa canh giờ cuối cùng trước khi kết thúc đặt cược, những người muốn đặt cược thì nhanh lên, đừng để lỡ cơ hội.
Một hán tử mặc trang phục màu xanh lớn tiếng hô.
Vừa hô xong, bên kia đã có người hô rót trà.
Hán tử vội vàng chạy xuống.
Sòng bạc trên lầu, quán trà dưới lầu kết hợp với nhau càng thêm náo nhiệt.
Có hơn hai trăm sòng bạc ở trên phố phường bốn trấn An Bắc, tửu lâu, quán trà, kỹ viện đều là nơi đánh bạc.
“Nhị ca, ngươi còn chưa nghĩ ra sao? Kiếm khách Tây Vực chắc chắn thắng, không cần nghĩ nữa.
Lưu Nhị như một cọng cỏ dại không nơi bấu víu, khó xử nhìn hai tấm thẻ bài trên tay. Kiếm khách Tây Vực đã là tướng bất bại.
Nhưng lần này, Mã tam nương của Lệ Xuân viện đã đặt cược một số tiền lớn, đánh cược là kiếm khách Tây Vực bại.
Mã tam nương sẽ không đánh trận mà không chắc chắn.
Lưu Nhị nghi ngờ trong chuyện này có gì đó mờ ám nên do dự không dám quyết định.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Lý Bình An đi tới.
Lưu Nhị nhìn thấy hắn, hơi kinh ngạc:
“Người mù, ngươi như thế nào cũng tới đây đánh bạc?”
Lý Bình An đặt một cái túi trong tay xuống:
“Trong sân nhà có cây chà là kết quả chín, ta vừa lúc đi ngang qua, mang cho Nhị ca một ít.
Lần trước Nhị ca thay ta giải vây trả tiền cơm, ta còn chưa cảm tạ Nhị ca.
“Việc nhỏ việc nhỏ”
Lưu Nhị khoát tay áo, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì.
“Ai, đúng rồi, ngươi cùng Vương gia tiền trang Vương chưởng quỹ làm sao quen biết?”
Lý Bình An thuận miệng nói:
“Vương chưởng quỹ chỉ là thích khúc nhạc của ta.
Lưu Nhị hiểu ra gật gật đầu.
Lần trước Vương Sơn thay Lý Bình An trả tiền, hắn còn tưởng rằng Lý Bình An và Vương Sơn có quan hệ gì.
“Người mù ngươi tới thật đúng lúc, xem giúp ta cược ai thắng?”
Lưu Nhị thật sự rối rắm muốn chết, nên thuận miệng hỏi Lý Bình An làm như thế nào.
“Cá cược
: về bản chất là một trò chơi mạo hiểm, xác suất thắng thua là một nửa.
Thay vì rối rắm không bằng giao cho vận mệnh”
“Giao như thế nào?”
Lưu Nhị hỏi.
Tay Lý Bình An đưa ra cầm tấm thẻ bài trong tay phải của Lưu Nhị.
Đợi Lý Bình An rời khỏi quán trà, Lưu Nhị phục hồi tinh thần nhìn tấm thẻ trong tay suy ngẫm.
Hàng ngàn tiếng sấm nổ ầm ầm liên tục, mưa rơi như trút nước.
Vương Nghị nhìn bên ngoài mưa to:
“Phụ thân, mưa lớn như vậy, hôm nay con có thể không đến nhà Lý tiên sinh học đàn nhị được không?”
“Không được!”
Vương Sơn ngay lập tức từ chối.
“Phụ thân cho con xin phép nghỉ một ngày”
Vương Nghị cầu xin.
“Không được!”
Vương Nghị biết mình nói không thay đổi được ý phụ thân, trong lòng rất không muốn.
Đương nhiên không phải hắn sợ mưa to xối xả mà hôm nay là ngày cuối cùng kiếm khách Tây Vực ở bốn trấn An Bắc.
Trong mỗi trận chiến trước, Vương Nghị đều không bỏ lỡ.
Tổng cộng tính ra, người bại dưới tay kiếm khách Tây Vực đã hơn một trăm người. Mà hôm nay, lưu truyền tin đồn sẽ có một cao thủ thần bí ra tay.
Nghe nói trong sòng bạc ngầm tiền đặt cược đã là một con số trên trời.
Quyết chiến đặc sắc như vậy, Vương Nghị đương nhiên không muốn bỏ qua. Nhưng lại đúng là ngày hôm nay, ngày hắn phải đi tới chỗ lão sư học đàn nhị. Vương Nghị rất hiểu tính tình của phụ thân, nói một không nói hai.
Chuyện phụ thân hắn quyết định thì chín con trâu kéo lại cũng không được.
Bất đắc dĩ, Vương Nghị chỉ có thể lựa chọn bất chấp mưa to đi tới tiểu viện của Lý Bình An. Trong phòng khéo léo đặt một cái lò sưởi, ánh lửa chập chờn.
Ở trước lò sưởi lão Ngưu đang lười biếng nhìn đống củi trong lò.
Một khúc củi lớn đang bốc cháy, trong phòng tràn ngập mùi thịt và nhựa thông.
A Lệ Á ngồi trên một cái bồ đoàn, thoải mái đến mức sắp ngủ gật.
Lúc rảnh rỗi không làm việc gì, nàng cũng sẽ theo Lý Bình An học đàn nhị.
“Tỉnh lại đi”
Lý Bình An gõ gõ đầu A Lệ Á.
Tâm Vương Nghị thì như tro tàn, đặt mông ngồi xuống bồ đoàn, trong ánh mắt khát khao thế giới bên ngoài.
Tiếng đàn nhị nhẹ nhàng ngân dài, ánh sáng chập chờn.
Gió thổi qua, ngọn cây bên ngoài lắc lư.
Nước mưa chảy xuống mái hiên.
Cạnh Thu Phong đình, mấy cây cổ thụ như tạo thành hàng phòng hộ tự nhiên.
Từng bóng người lần lượt xuất hiện trong đình.
Người có thân phận địa vị để gia bộc hoặc hạ nhân khiêng kiệu.
Gió mạnh thổi tới.
Chiếc kiệu lại giống như một chiếc thuyền con trên mặt hồ bằng phẳng, nhẹ nhàng đến mức không hề rung lắc.
Hôm nay khác mọi lần.
Thu Phong đình yên tĩnh chỉ có tiếng gió gào thét và tiếng mưa rơi.
Những người không có phận sự chỉ có thể đứng xung quanh nhìn từ xa, mặc dù cũng có người muốn chen vào bên trong.
Nhưng nhìn thấy bốn phía đều là nhóm hán tử trang phục đồng bộ, thắt lưng đeo đoản đao hoặc lưng đeo đoản côn.
Trên người mỗi người đều có hơi thở dũng mãnh, thì không dám tiến lên nữa.
Sòng bạc càng mở càng lớn, loại cá cược võ đấu này làm sao thiếu được các bang phái địa phương. Mặc dù bang chủ Độc Xà bang ở trong mắt người khác đã là nhân vật có địa vị giang hồ cực cao. Vậy mà, hiện tại hắn ngay cả kiệu cũng không ngồi được, chỉ có thể lẫn trong đám người xa xa nhìn về phía Thu Phong đình.
Lưu Nhị bên cạnh nói:
“Bang chủ, nghe nói lần này Mã tam nương của Lệ Xuân viện mời tới một vị cao thủ thần bí, hơn nữa còn đặt một số tiền lớn đánh cược kiếm khách Tây Vực thua, thế sao còn chưa thấy bóng dáng của cao thủ thần bí kia”
“Nói nhảm, đã là cao thủ thần bí, nhất định là người cuối cùng lên sân
“Không biết lần này ai sẽ thắng”
Lưu Nhị xoa xoa tay, vẻ mặt chờ mong.
Bang chủ đắc ý cười cười:
“Nói nhảm, nhất định là kiếm khách Tây Vực, ta lấy được tin tức nội bộ..” Lưu Nhị ghé tai lại gần.
“Mã tam nương lần này liên thủ với người khác, đầu tư một số tiền lớn.
Biểu hiện ra mình nắm chắc phần thắng nhưng thực ra là lừa gạt một số kẻ ngốc theo nàng đặt tiền vào cùng một cửa.
Nếu không làm sao đánh cược có thể lớn như vậy? Thực lực của kiếm khách Tây Vực mọi người đều rõ như ban ngày.
Lưu Nhị dùng vẻ mặt khiếp sợ:
“Mã tam nương làm như vậy không phải chính mình cũng mất tiền sao?”
“Nói ngươi ngốc, ngươi đúng là không thông minh”
Bang chủ đánh một cái vào đầu Lưu Nhị.
“Sau khi sự tình xong xuôi, tiền của những người giàu có sẽ được trả về đầy đủ, bọn họ sẽ cùng nhau phân chia tiền của những kẻ ngốc kia!”
Bang chủ thấy sắc mặt Lưu Nhị không tốt, nghi ngờ nói:
“Ngươi… sẽ không theo Mã tam nương đặt cược kiếm khách Tây Vực bại chứ?”
Lưu Nhị khóc không ra nước mắt gật gật đầu:
“Đúng!”
Ngày đó, hắn rối rắm muốn chết.
Cuối cùng sau khi nghe Lý Bình An nói, cảm thấy có lý nên giao cho vận mệnh.
Bang chủ nhịn không được cười ra tiếng.
“Tiểu tử ngươi…. tiểu tử ngươi…”
“Bang chủ, ta nên làm cái gì bây giờ? Đó chính là nửa tài sản của ta
Hiện tại trong đầu Lưu Nhị, ý muốn giết Lý Bình An cũng đã có.
Bang chủ an ủi Lưu Nhị vài câu tượng trưng, chỉ là khóe miệng không ngừng cười đã bán đứng hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất