Chương 65: Tập kích
1817 chữ
Ban đêm, những ánh lửa lay động trong gió, chập chờn lúc sáng lúc tối.
Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, cuốn lên một đám bụi vàng.
Tiếng gió vù vù trong không gian hoang vắng.
Bên căn lều vải cũ nát có một đống củi nhỏ lửa yếu ớt.
Trên đống lửa đang nướng một con thỏ mập và một con gà rừng, mùi thịt nồng đậm toả ra xông vào mũi.
Lều vải chỉ chứa một người và một con trâu.
Đây chính là lều của Lý Bình An, các lều trại khác đều ở ba hoặc năm người.
Bởi vì thân hình lão Ngưu quá to lớn, lều này chỉ có thể ở thêm một mình Lý Bình An.
Có người muốn vào ở với Lý Bình An, Lý Bình An nói trong lều không còn chỗ trống. Người nọ bảo Lý Bình An dắt trâu ra ngoài, trâu là súc sinh sẽ không sợ bão cát.
“Không phải súc sinh, là người nhà.
Lý Bình An điều khiển Tế Vũ kiếm chậm rãi bay đến chỗ thịt thỏ, hơi dùng lực tách thịt ra khỏi giá nuong.
Trải qua mấy ngày luyện tập, Lý Bình An đã có thể khống chế đơn giản Tế Vũ kiếm làm một ít chuyện bình thường.
Chỉ cần một ít thời gian nữa là có thể xuất kiếm chiến đấu.
[Mệnh cách: Cần cù bù khuyết điểm đạt thành tựu nhỏ
[Khi đọc sách và tu luyện, thời gian càng dài thì tốc độ tu luyện đạt được càng nhanh.
Tốc độ tu luyện hiện tại từ gấp đôi tăng lên gấp ba lần tốc độ tu luyện bình thường]
Trong đầu lóe lên ý niệm.
Lý Bình An quan tưởng, miệng niệm Niết Bàn kinh một lúc, quả nhiên tiến bộ lớn hơn trước. “Uu…... ò!”
Lão Ngưu không hài lòng kêu lên một tiếng.
Lý Bình An phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện bởi vì ý niệm điều khiển phi kiếm của mình yếu xuống.
Dẫn đến Tế Vũ kiếm bắt đầu múa loạn không cẩn thận đâm vào đuôi lão Ngưu.
Lý Bình An cười cười đang muốn an ủi lão Ngưu.
Tiếng gió bỗng nhiên nổi lên dồn dập, từ chậm đến nhanh, càng ngày càng lớn.
Một mũi tên nhọn xuyên qua lều vải, cắm trên mặt đất cách Lý Bình An ba thước.
Lý Bình An sửng sốt.
Lều vải của ta…...
“Địch tập kích!”
Bên ngoài có tiếng ai đó hét lớn.
Một mũi tên bắn ra từ trong rừng, một tiếng rít xé gió phát ra, mũi tên cắm thẳng vào cổ họng một người.
Đó là huyền nỏ của người Đột quyết.
Đây là loại nỏ do người Đột Quyết phát minh ra để sử dụng trong những cuộc chiến vây công thành.
Sợi gai xoắn thành dây cung, nhẹ nhàng linh hoạt chắc chắn, có lực đàn hồi cao.
Ở khoảng cách hơn ba trăm bước vẫn có thể cắm nửa vào thân cây du mộc, có thể thấy được uy lực huyền nỏ này rất bá đạo.
Sử dụng chân làm bàn đạp, vận dụng lực toàn thân kéo căng dây cung, tay giữ nỏ thật chắc ngắm chuẩn mục tiêu.
Trong tầm bắn, mũi tên trên nỏ có thể bắn xuyên qua trọng giáp.
Ở xa, hơn mười tên tử sĩ nghiêng người về phía sau, chân đạp huyền nỏ, tay nắm chặt dây cung.
Vút vút vút!!!
Tên bắn như mưa rơi tầm tã, như đàn chim nhạn tấn công đến lều trại.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong trại đều trở thành mục tiêu.
May mắn là những người ở Lệ Xuân viện đều là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Hoặc né tránh, hoặc tìm chỗ nấp che chắn tránh né, di chuyển nhanh nhẹn tự nhiên. Không biết vì nguyên nhân gì, đối phương cũng không xuất động nhiều nhân mã.
Sau hai lượt bắn, địch bỏ huyền nỏ.
Xoay người nhảy lên ngựa xông tới trại.
Những người này đều là lính tinh nhuệ được huấn luyện bài bản, cưỡi ngựa đến xếp thành một hàng.
Giống như mãnh hổ xuống núi.
Trong thời gian ngắn, mảnh đất nho nhỏ này đã tụ thành biển người.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau không ngừng vang
lên.
Sát thủ của Lệ Xuân viện biết rõ lợi thế của mình ở chỗ nào, không đối đầu chính diện với đối phương, mà chuyên chém chân ngựa.
Thỉnh thoảng đâm ra một kiếm từ chỗ tối, giáng cho địch một đòn trí mạng.
Hết con ngựa này đến con ngựa khác hí lên đau đớn vì gãy chân.
Một nam tử khoác áo choàng dài màu trắng chậm rãi đi ra, trên người không mang theo bất kỳ v
khí nào.
Hoặc là nói đúng hơn, hắn chính là một vũ khí giết người.
Sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, ốm yếu như có bệnh, thân hình gầy gò đến mức như có thể bị thổi bay chỉ vì một cơn gió.
Bước chân của hắn mới nhìn thì chậm chạp, nhưng chỉ trong vài hơi thở đã đến gần xe ngựa.
Là bộ pháp.
Người tu luyện?
Mục tiêu của nam tử rất rõ ràng, hắn đi thẳng đến xe ngựa.
Lưu Dũng vung trảm mã đao, cố gắng ngăn hắn lại.
Nhưng trên người nam tử lại phát ra một âm thanh khủng khiếp rùng rợn khiến người nghe phải sởn gai ốc.
Trướng khí như thuỷ triều toả ra từ trên người hán tử khiến lũ ngựa kinh hãi chạy như điên hý vang những tiếng hoảng sợ.
Hắn vung tay áo lên, một luồng sức mạnh rất lớn xuất hiện.
Sóng khí cuồn cuộn, khí lãng đánh vào càng xe, càng xe lập tức phát ra âm thanh gãy vụn.
Con tuấn mã cũng ngã trên mặt đất, rên một tiếng, không đứng dậy nổi.
Thực sự khủng bố.
Lúc này, vị tu sĩ thần bí trong xe ngựa cũng đồng thời ra tay.
Một chưởng đánh ra từ trong xe.
Không có tiếng gió rít hay sấm nổ, không có tiếng thét, chỉ có sát khí nồng đậm.
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, quyền chưởng hai người va chạm vào nhau.
Không gian ở giữa hai người hình thành từng vòng xung kích.
9:30
Đột nhiên, nam tử cảm giác được có một luồng ánh sáng lạnh lẽo vừa đảo qua trên người hắn, khiến hắn cảm thấy như bị một con dao nhỏ cắt qua cơ thể.
Trên chiến trường, ngoại trừ tu sĩ thần bí trên xe ngựa còn có một vị cao thủ khác?
Trong tiếng gió gào thét, một thanh trường đao được rút ra nhanh như chớp.
Thanh đao này tới quá nhanh, nhanh đến mức nam tử chỉ nhìn thấy một luồng sáng trắng loé lên, lưỡi đao đã bay đến bên cạnh.
Bành!
Nam tử giơ cánh tay khác lên, không khí lưu chuyển bốn phía lập tức biến thành màu đen, một luồng hơi thở âm lãnh tràn ngập toàn bộ không gian.
Cản lại một đao của Lý Bình An.
Nhưng vì hắn bị phân tâm, tu sĩ thần bí trong xe ngựa đã chiếm thượng phong.
Nam tử lùi lại mấy bước, ổn định thân hình.
Vù vù.
Một âm thanh sắc bén vang lên.
Phi kiếm Tế Vũ dài bằng ngón tay quấn quanh người hắn phóng trực tiếp vào cổ họng nam tử.
Nam tử kinh hãi, không ngờ còn có một tu sĩ.
Không dám khinh thường, biến đổi hơi thở.
Một chưởng đánh văng phi kiếm.
Không đúng!
Trong lòng nam tử căng thẳng, uy lực của phi kiếm này quá nhỏ.
Không phải sức mạnh của một tu sĩ.
Lý Bình An cúi người, thắt lưng đột nhiên bùng phát lực lượng, khí huyết toàn thân bắt đầu khởi động, giống như sông dài cuồn cuộn.
Sức mạnh toàn thân dồn vào một chiêu. Bạt Đao thuật * Tà Liêu xuất vỏ.
Vẽ ra một vòng tròn, kình lực thấu xương.
Lưỡi đao chém thật sâu vào xương ngực nam tử.
Sắc mặt nam tử đột biến, hắn muốn phản kích.
Nhưng tu sĩ thần bí trong xe ngựa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, ngón tay tạo thành kiếm
chỉ.
Trên không trung, một đường cong được vẽ, chém bay đầu hắn.
Cao thủ so chiêu thường chỉ diễn ra trong tích tắc.
Nghĩ sai một ý niệm là đã có thể quyết định thắng bại.
Tiếng chém giết càng ngày càng dữ dội, càng lúc càng hỗn loạn.
Ban đầu tưởng rằng sẽ là một trận chiến đẫm máu, nhưng trước khi mặt trời mọc lên từ phía chân
trời.
Chiến đấu đã kết thúc.
Trên mặt đất, thi thể nằm ngổn ngang, sát thủ Lệ Xuân viện lấy tổn thất nhỏ nhất giết chết hơn năm mươi tên tử sĩ Đột Quyết.
Có lẽ là đối phương không kịp điều động lực lượng mạnh hơn, hoặc có lẽ do nguyên nhân nào khác. Nhưng tóm tại, đây là một chuyện tốt đối với bọn họ.
Lý Bình An ngẩng đầu, nghe thấy một thanh âm trầm thấp, là tiếng động của lũ quạ đen bay xoay quanh không trung.
Ba đội kỵ mã khác xuất phát từ Lệ Xuân viện rời khỏi bốn trấn An Bắc cũng gặp phải tập kích.
Tình hình chiến đấu thảm thiết hơn rất nhiều so với bên phía Lý Bình An, ba đội nhân mã bị diệt toàn bộ.
Bọn họ là mồi nhử mà Mã tam nương cố ý bày ra để thu hút sự chú ý của quân nhân nhằm phân tán hỏa lực.
Trong sử sách sau này có ghi lại một trận đánh như vậy.
Thê nhi của Hạ Hầu tướng quân vì Đại Tùy ngăn chặn ba mươi vạn thiết kỵ Đột Quyết, bảo vệ biên
cảnh an bình, từng gặp phải ám sát của người Đột Quyết ở biên thùy Đại Tùy.
Chỉ là trong sử sách sẽ không ghi lại, trong trận chiến đó chảy xuống biết bao máu tươi của một nhóm sát thủ vô danh.
Bọn họ biết rõ có lẽ mình đi không về, nhưng lại dứt khoát đi.
Không phải là vì thăng quan phong vị, cũng không vì lưu danh sử sách. Mà là vì Hạ Hầu còn thì biên thuỳ còn một tòa núi cao đứng sừng sững.
Là vì Hạ Hầu đã thủ vững biên thuỳ từng ngày, mấy chục năm như một. Là vì Hạ Hầu nói một câu:
“Không phá Đột Quyết, đời này không vào ngọc môn
Cũng là vì một trăm ngàn binh sĩ trong thành.